Chương 542: Các Ngươi Tùy Tiện Đi, Có Cái Gì Không Hiểu Thì Đến Hỏi Ta Là Được.
Sau mỗi lần công bố thành tích cuộc thi, chắc chắn sẽ có đủ loại tình huống xuất hiện.
Sắc trời đã tối, Diệp Tùy Phong chuẩn bị về trụ sở của mình, bận rộn cả ngày, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Hoài Cốc đã nói cho Diệp Tùy Phong biết vị trí của trụ sở.
Nhưng khi hắn đi đến đây thì lại phát hiện một bóng người quen thuộc đang đợi mình.
Hoàng Kình.
- Diệp sư phó, cảm giác thế nào?
Hắn cười hỏi.
Diệp Tùy Phong nhún vai:
- Cảm giác rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Đây là đang công khai đuổi người.
Nhưng dáng vẻ của Hoàng Kình lại như không nhìn ra, cười vui vẻ dẫn Diệp Tùy Phong tiến vào gian phòng.
- Diệp sư phó, ngươi cảm thấy những học đồ mới tới kia như thế nào?
Diệp Tùy Phong trả lời qua loa:
- Còn tạm được, có mấy hạt giống tốt không tệ.
- Nếu tương lai không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ phát triển rất nhanh.
Hoàng Kình lập tức cười ha ha, sau đó ý vị thâm trường nhìn Diệp Tùy Phong.
- Vậy ngươi có vừa ý người nào hay không?
- Phải biết, mặc dù ngươi còn cực kỳ trẻ tuổi, nhưng cũng nên có người kế thừa y bát, đúng không?
Diệp Tùy Phong không nhịn được liếc mắt.
Gia hỏa này là muốn móc ra một ít gì đó từ chỗ mình, nhưng mà hắn lại quá nóng lòng.
- Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?
- Ta cũng không có nhiều y bát cần phải thừa kế như vậy.
- Trước phải nói cho rõ ràng, ta lưu ở nơi này đã bỏ ra đầy đủ, đừng mong bóc lột được ta.
Lúc trước giao lưu với Hoàng Kình, Diệp Tùy Phong đã giải quyết mấy nan đề cho hắn, những cái đó đã đủ thù lao ở lại đây.
- Ý của ta không phải như vậy.
Hoàng Kình vẫn cười như cũ:
- Ta cũng cân nhắc thay ngươi mà thôi.
- Ngươi chưa quen cuộc sống nơi đây, có thêm mấy người chiếu cố cuộc sống hàng ngày thì cũng một chuyện tốt mà.
- Với lại cũng sẽ không nhàm chán, ngươi nói có đúng hay không?
Diệp Tùy Phong liếc mắt nhìn hắn, gia hỏa này vẫn chưa từ bỏ ý định.
Chỉ có điều hắn nói ngược lại cũng có chút đạo lý, đã tới nơi này thì cũng không thể ẩn cư một mình được.
- Được thôi, vậy ngươi tùy tiện ném mấy học đồ tới đây đi.
- Nhưng ta cho ngươi biết, đừng hy vọng ta chỉ điểm bọn hắn quá nhiều.
Dạy học sinh chính là một chuyện rất nghiêm trọng, Diệp Tùy Phong không muốn qua loa như thế.
- Không có vấn đề!
Hoàng Kình thoải mái cười to:
- Vậy ta sẽ tìm ít một chút.
- Mười người thế nào?
Diệp Tùy Phong trừng tròng mắt.
- Ngươi cho rằng ta là ai, một lần dạy mười người?
- Nhiều nhất ba, nếu không không bàn nữa!
Sau khi tranh luận một phen, cuối cùng dưới sự kiên trì của Diệp Tùy Phong vẫn chỉ sắp xếp cho hắn ba học đồ, ngày mai sẽ tới.
Diệp Tùy Phong cũng không quan trọng, nói cho cùng hắn thật ra chỉ là khách qua đường, cũng sẽ không đợi ở đây quá lâu.
Tương lai, hắn là khẳng định phải đi Thiên Công Các một lần.
Buổi tối thứ nhất sau khi rời khỏi thôn Đường Cổ lặng yên trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Tùy Phong dậy sớm như thường lệ.
Sau khi rửa mặt xong thì chuẩn bị ra ngoài tìm một chút ăn.
Nhưng hắn vừa đẩy cửa phòng ra thì một bóng người quen thuộc đã xuất hiện ở trước mắt.
- Hoài Cốc?
- Ngươi đến tìm ta sớm như thế, có chuyện gì không?
Hắn thuận miệng hỏi.
Hoài Cốc há to miệng, lại không nói lời, chỉ là vẻ mặt có chút lúng túng nhìn Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong hơi sững sờ, lập tức nhìn về phía sân, còn có hai bóng người nữa đang đứng ở nơi đó.
Một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng hắn.
- Là lão Hoàng bảo ngươi qua đây à?
Hắn mở miệng hỏi.
Hoài Cốc nhẹ gật đầu.
- Tối hôm qua lão sư phân phó, sau này ta sẽ nghe theo Diệp sư phó ngài.
- Còn có sư muội Hoàng Tiểu Hàm và Quách Bân vừa thông qua tuyển chọn hôm qua.
Hắn chỉ về phía một nam một nữ sau lưng.
Diệp Tùy Phong ngạc nhiên.
- Hoàng Tiểu Hàm… có quan hệ gì với lão Hoàng?
Hoài Cốc xấu hổ nói:
- Nàng ấy là con gái của lão sư.
Biểu lộ của Diệp Tùy Phong cực kỳ đặc sắc.
Lúc này, hắn chỉ muốn vọt tới trước mặt Hoàng Kình hô to một tiếng, tiết tháo của ngươi đâu?
Vì trộm ít đồ từ nơi này của Lão Tử, không chỉ phái ra đại đệ tử thân truyền, mà thậm chí ngay cả con gái của mình cũng phải đi qua!
Tiết tháo của ngươi bị chó ăn hết rồi à!
Sở dĩ phái Quách Bân tới sợ là ngươi cũng không nhìn được hành động của mình, nên mới tùy tiện nhét vào.
Quả thực là… Không còn lời nào để nói.
- Diệp sư phó, ngài xem…
Hoài Cốc đã là xấu hổ đến không chịu được, bởi vì mục đích của Hoàng Kình quá rõ ràng.
Diệp Tùy Phong khoát tay áo.
- Các ngươi tùy tiện đi, có cái gì không hiểu thì đến hỏi ta là được.
- Dù sao thì ta cũng không thể ăn chùa ngủ chùa ở đây được đúng không?
Hắn không ngừng lắc đầu, thật sự là bị hành động của Hoàng Kình làm cho giật mình.
Nhưng thật ra cũng giống vậy, mang theo ba người này không có gì khác với mang theo ba học đồ không biết gì cả.
Hiện tại, hắn chỉ muốn ăn cơm.
Trong những ngày kế tiếp, Diệp Tùy Phong chỉ ở lại đây.
Mỗi ngày hắn cũng sống rất thanh nhàn, rảnh thì đọc sách, đi bộ dạo phố, đồng thời ăn đậu hủ mà hắn luôn nhớ mong.
Ngọt mặn đều hưởng qua, rất không tệ.
Về phần ba học đồ thì đều tương đối nghe lời, nếu như không cần thiết thì sẽ không dễ dàng đến quấy rầy hắn.
Chỉ là kiểu gì cũng sẽ “Ngẫu nhiên gặp” lão đầu tử Hoàng Kình kia, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ phiền.
Trong lúc này, Diệp Tùy Phong cũng thăm dò được, đúng là có thể thông qua phố rèn Đồng Tế để có được cơ hội tiến vào Vân Hạ Thiên Cung các.
Chỉ có điều điều kiện này cực kỳ hà khắc.
Không chỉ cần phải có kỹ thuật rèn vững chắc, mà cũng cực kỳ coi trọng thiên phú tu luyện.
Dù sao thì phố rèn chủ yếu rèn đúc phàm khí và linh khí đẳng cấp thấp, mà Thiên Công Các sản xuất chí ít đều là linh khí tinh xảo Huyền cấp trở lên, một người không có tu vi nhất định và thiên phú tu luyện tốt thì không cách nào đạt tới trình độ đó.