Chương 543: Ếch Ngồi Đáy Giếng.
Hàng năm, người của Thiên Công Các đều sẽ tới phố rèn đi một vòng, xem thử có người kế tục thích hợp nào không.
Năm nay còn chưa đến, có lẽ phải đợi đến cuối năm, thời gian vẫn còn mấy tháng nữa.
Diệp Tùy Phong quyết định trước chờ đợi ở đây, ít nhất hắn phải “sủng hạnh” toàn bộ mỹ thực của thành Tứ Thanh một lần rồi mới tính tiếp.
Thời gian nửa tháng yên lặng trôi qua.
Ngày này, Diệp Tùy Phong đang chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn thì lại bắt gặp Hoài Cốc.
Bộ dáng của vội vàng hấp tấp của Hoài Cốc kém chút đụng vào hắn.
- Ngươi lo lắng như vậy làm cái gì?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Vẻ mặt Hoài Cốc lo lắng, lôi kéo Diệp Tùy Phong nói:
- Diệp sư phó, người của Thiên Công Các đến, lão sư đang tiến cử ngươi cho bọn hắn đấy!
- Nhưng nhìn qua cũng không phải là rất thuận lợi.
- Chúng ta mau tới thôi, lão sư còn đang giữ chân bọn hắn!
Diệp Tùy Phong hơi sững sờ, không phải nói cuối năm à, làm sao mới hôm đã đến rồi?
Nhưng nếu đã tới thì hắn cũng không có lý do không đi.
- Được, đi thôi.
Diệp Tùy Phong cùng với Hoài Cốc đi về hướng hậu đường.
………
Hậu đường của phố rèn.
Hoàng Kình ngồi ở bên cạnh, hai người Hoàng Tiểu Hàm và Tiểu Đồng thì đứng ở sau lưng hắn.
Mà ở ngay phía trên, một nam nhân trung niên cực kỳ uy nghiêm đang ngồi.
Một bên khác, còn ngồi một người trẻ tuổi mặc quần áo lộng lẫy, trong tay đong đưa đong đưa cái quạt xếp, một bộ dáng thư giãn thích ý.
- Mã đại nhân, ta dám đảm bảo với ngài, kỹ thuật rèn nghệ của Diệp sư phó tuyệt đối thỏa mãn yêu cầu của Thiên Công Các!
Hoàng Kình trầm giọng nói.
Mã đại nhân ngồi phía trên hình như có một chút không vui.
- Lão Hoàng, ta đã nói với ngươi mấy lần rồi.
- Thiên Công Các không phải là người nào muốn vào là có thể vào, muốn rèn được bảo vật Huyền cấp trở lên, nhất định phải có đầy đủ tu vi mới được.
- Thông Mạch cảnh thật sự là quá thấp.
Mã đại nhân nói.
- Diệp sư phó còn rất trẻ, hắn có tương lai rất rộng lớn!
Hoàng Kình vẫn cố gắng kiên trì, thậm chí ngay cả cảm xúc đều có chút kích động.
Mã đại nhân lắc đầu, không nói nữa.
Mà một bên khác, Quý công tử thì lại cười khẽ một tiếng.
- Ha ha, tuổi trẻ à? Nhưng nhìn bản công tử có phải tuổi trẻ không?
- Các ngươi là người nhà quê, tầm mắt nhỏ hẹp, căn bản cũng không biết thiên tài chân chính là như thế nào, gặp phải một người cao trong đám người lùn thì đã tôn là thiên nhân.
- Ếch ngồi đáy giếng.
Lời nói này hắn nói rất chói tai, ngay cả Hoàng Tiểu Hàm cũng không nghe nổi nữa.
Nàng vỗ mặt bàn một cái, tức giận nói:
- Ngươi cái tên này, lại dám nói chúng ta như thế!
Nhưng Quý công tử vẫn khoan thai như cũ, cười nói:
- Thấy không, ta đã nói mà.
- Nữ tử phải có giáo dưỡng, xưa nay đều sẽ không có bộ dáng này.
Hoàng Tiểu Hàm giận dữ, còn muốn nói thêm gì nữ nhưng lại bị Hoàng Kình phất tay đánh gãy.
Hắn lần nữa nhìn về phía Mã đại nhân, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Đại nhân, ngươi cũng biết ta, ta xưa nay không tùy tiện tiến cử người khác.
- Diệp sư phó thật sự có năng lực tiến vào Thiên Công Các!
Mã đại nhân nhìn ánh mắt của Hoàng Kình, cuối cùng vẫn thở dài.
- Thôi, xem ở ngươi những năm này lao khổ công cao, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
- Mấy ngày nữa, Vĩnh Tường Môn sẽ tổ chức một giải thi đấu ngộ đạo ở thành Tứ Thanh, nếu như Diệp sư phó kia của ngươi có thể thu được thành tích mười vị trí đầu trong giải thi đấu thì ta sẽ phá lệ có hắn gia nhập Thiên Công Các.
- Nhưng nếu không thể, vậy ngươi cũng đừng kiên trì nữa.
Nói xong, Mã đại nhân trực tiếp đứng dậy, không cho Hoàng Kình cơ hội cò kè mặc cả, mang theo Quý công tử trực tiếp rời khỏi hậu đường.
Hoàng Kình nhìn bọn hắn bóng lưng đi xa, vẻ mặt sáng tối chập chờn.
Sau khi bọn hắn đi không đến một chum trà, hai người Hoài Cốc và Diệp Tùy Phong mới chậm chạp đuổi tới.
- Hả? Lão sư, bọn hắn đâu rồi?
Hoài Cốc hỏi.
- Đi rồi.
Hoàng Kình phất phất tay, ngồi trở lại trên ghế.
Vẻ mặt Hoàng Tiểu Hàm tràn đầy tức giận, lớn tiếng nói:
- Sư huynh, ngươi không thấy đâu, vừa rồi tên kia thật sự là quá khinh người.
- Cha ta đã bảo đảm như thế mà bọn hắn vẫn không muốn nhận lấy Diệp sư phó, với lại cái tên tiểu bạch kiểm còn không một lời hữu ích, nếu không phải…
- Tiểu Hàm!
Hoàng Kình trầm giọng quát, ngăn cản con gái của mình tiếp tục nói thêm gì đi nữa.
Diệp Tùy Phong nhìn tình huống trước mắt, đại khái đoán được thứ gì.
Hình như người của Thiên Công Các không muốn nhận lấy mình nha.
- Thật có lỗi Diệp sư phó.
Hoàng Kình miễn cưỡng cười cười, nói:
- Ta vốn định tiến cử ngươi đi lên, nhưng Thiên Công Các… Lại có yêu cầu nghiêm khắc đối với tu vi, chí ít đều phải là cảnh giới Pháp Tướng trở lên mới được.
Diệp Tùy Phong cười một tiếng:
- Không sao đâu lão Hoàng, không thu thì không thu thôi.
- Ta cũng không nhất định phải tiến vào Thiên Công Các, nói thật, ta ở đây cũng rất vui vẻ.
Hắn có thể nhìn ra, cuộc nói chuyện vừa rồi khẳng định không thế nào vui sướng.
Đối với lời an ủi của Diệp Tùy Phong, Hoàng Kình lại lắc đầu.
- Diệp lão đệ.
- Lấy học thức của ngươi, đợi ở nơi nhỏ này sẽ hủy đi mình.
- Thiên địa càng rộng lớn hơn mới thật sự là sân khấu thuộc về ngươi.
Hắn ngẩng đầu:
- Chỉ có tiến vào Thiên Công Các thì ngươi mới có thể phát huy ra thiên phú chân chính của bản thân.
Diệp Tùy Phong ngạc nhiên, hắn không ngờ, lão đầu này bình thường tùy tiện, ngẫu nhiên còn có chút xấu tính, mà đối với mình lại là thôi tâm trí phúc.
Thậm chí đều đã cân nhắc đến tương lai của mình.
Nói thật… Hắn có chút hơi cảm động.
- Lão Hoàng, thật ra không cần như vậy.
Diệp Tùy Phong nhất thời không biết nên nói thế nào.
Hoàng Kình khoát tay áo, nói:
- Yên tâm, ta còn tính là có chút vẻ mặt.
- Mấy ngày sau, trong thành sẽ tổ chức một giải thi đấu ngộ đạo, ta đã nói với Mã đại nhân, chỉ cần ngươi tiến vào mười hạng đầu thì sẽ vẫn có tư cách gia nhập Thiên Công Các.
- Phải xem ngươi có lòng tin này hay không?!
Diệp Tùy Phong không tự chủ sờ lên mũi.
- Mặc kệ là tranh tài gì, ta đều có lòng tin.