Chương 549: Khảo Nghiệm Đầu Tiên: Độ Hồ!
Ở tầng hai của đình nghỉ mát.
Trì Ngọc Hằng đang đong đưa cây quạt xếp, bỗng nhiên dừng lại.
Tu vi của hắn ta đã đạt tới cấp Ngưng Đan, thị lực vô cùng tốt, đương nhiên thấy rõ ràng thủ thế và lời nói trong miệng của Diệp Tùy Phong.
Vẻ mặt hắn ta lập tức âm trầm xuống.
- Muốn chết!
Trì Ngọc Hằng thấp giọng nói.
- Không ngờ một tiểu tử nông thôn vừa tiến vào cảnh giới Đan Phủ cũng dám nhục nhã ta?
Mã đại nhân đứng bên cạnh cũng chú ý tới chuyện này.
- Mới vài ngày trước, Hoàng Kình nói hắn vẫn còn ở cảnh giới Thông Mạch, nhưng bây giờ lại đã Đan Phủ cảnh tam trọng.
- Chắc là đã sử dụng một ít bảo vật gì đó dùng để đột phá.
Trì Ngọc Hằng khinh thường cười lạnh.
- Tự cắt đứt con đường phía trước của mình, người như vậy cũng muốn tiến vào mười vị trí đầu trong giải thi đấu Ngộ Đạo này à, thật sự là quá buồn cười!
Mã đại nhân lắc đầu.
- Hắn không thể nào đứng hàng đầu.
- Thanh Lan Tông cũng đang ngó chừng lần so tài này, có rất nhiều thế lực không tệ đều phái ra thiên tài dự thi.
- Diệp Tùy Phong không có cơ hội.
Hắn ta căn bản không có ý định chiêu Diệp Tùy Phong vào Thiên Công Các, hắn ta nói ra điều kiện kia cũng chỉ là vì muốn làm cho Hoàng Kình triệt để hết hy vọng, chuyên tâm làm việc mà thôi.
- Thì ra là như vậy.
Trì Ngọc Hằng một lần nữa khẽ phe phẩy cây quạt.
Bỗng nhiên, tròng mắt của hắn ta đảo một vòng, cười nói:
- Đại nhân, nếu nói như vậy, ta cũng muốn thử một chút.
- Đi mở mang kiến thức một chút, xem thử thiên tài bên ngoài như thế nào.
- Cũng vì để cho một ít người nhìn xem đến cùng ai mới thật sự là rác rưởi!
Mã đại nhân đương nhiên biết Trì Ngọc Hằng muốn làm gì, người trẻ tuổi này cái gì cũng tốt, chính là có đôi khi quá kiêu căng, tâm cảnh cũng không quá tốt.
Đây cũng là bệnh chung của thiên tài trẻ tuổi.
- Đừng quá mức là được.
Hắn ta gật đầu đồng ý.
Trì Ngọc Hằng lập tức cười, từ xa nhìn về phía Diệp Tùy Phong ở bên hồ, trong mắt lấp lóe tinh quang.
Chờ xem!
…
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mắt thấy đã đến buổi trưa, lúc này bên hồ cũng sớm đã đông nghịt người.
Tiếng người huyên náo giống như cãi nhau.
Bỗng nhiên, một vệt kim quang từ trên lâu thuyền của Vĩnh Tường Môn ở trong hồ bắn ra.
Kim quang bay đến chân trời, đón gió lớn lên, không bao lâu đã biến thành một màn trời màu vàng.
Màn trời chậm rãi rơi xuống, bao trùm lên trọn bộ hồ Tinh La, dung nhập trên mặt hồ bình tĩnh, sau đó lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Đám người đang kêu loạn cũng lập tức an tĩnh lại.
- Đây chính là cửa thứ nhất à, thú vị!
Diệp Tùy Phong cười nói.
Trong thời gian chờ đợi vừa rồi, hắn đã hiểu rõ đại khái nội dung tranh tài hôm nay là gì.
Hôm nay là đấu vòng loại, tổng cộng chia thành ba cửa ải lớn.
Cửa thứ nhất là Độ Hồ.
Tất cả người dự thi, tùy tiện lựa chọn điểm xuất phát để trèo lên hồ, chỉ cần có thể thuận lợi đặt chân lên đảo giữa hồ thì sẽ tính là thông qua khảo hạch.
Nghe qua thì rất đơn giản, nhưng đợt kim quang vừa rồi đã bao phủ một tầng trận pháp trên mặt hồ.
Đây là một trận pháp cực kỳ xảo diệu, nó chia mặt hồ thành rất nhiều ô hình lục giác nhỏ, nhìn qua giống như là một cái tổ ong.
Có khu vực cứng rắn, người có thể đứng ở trên đó.
Nhưng phần lớn lại đều là rỗng ruột, nếu nhảy lên đó sẽ trực tiếp rơi xuống nước.
Chỉ cần rơi xuống nước thì cũng mang ý nghĩa bị đào thải.
Mà mỗi một khu vực cứng rắn đều sẽ có dấu vết để lần theo, chỉ cần có thể lĩnh hội được một tia quỹ tích đó là sẽ có thể tuỳ tiện Độ Hồ, như giẫm trên đất bằng.
- Thật biết chơi.
Diệp Tùy Phong tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
- Đông!
- Đông!
…
Nương theo chín tiếng chuông thật lớn vang lên, tuyên bố giải thi đấu ngộ đạo lần này chính thức bắt đầu.
Tiếng chuông vừa dứt đã có người chờ đợi không được nữa, tranh nhau chen lấn tuôn về hướng mặt hồ.
Khi người đầu tiên đạp vào mặt hồ, hào quang loé lên, một tấm lưới lớn giống như tổ ong đột nhiên xuất hiện.
Trên lưới lớn có lít nha lít nhít, tất cả đều là các loại khu vực đủ mọi màu sắc, mỗi một khu vực chỉ có diện tích khoảng một mét vuông, toàn bộ nhìn qua ít nhất có mấy trăm ngàn khu vực.
Vận khí của người đầu tiên không tệ, vừa bước chân lên, phía dưới lóe ra màu trắng, mà các khu vực gần hắn thì dần dần biến thành màu khác, đó là khu vực cứng rắn.
Hắn lập tức vui mừng, sau đó rất nhanh lựa chọn vị trí đặt chân thứ hai.
Nhưng lần này khu vực đó lại biến thành màu đen.
“Phù phù” một tiếng, hắn trực tiếp rớt xuống, làm văng lên một đống bọt nước.
Ngay sau đó, âm thanh rơi xuống nước không ngừng vang lên.
Nhóm vài trăm người đầu tiên bước lên mặt hồ, cuối cùng chỉ có không đến một phần mười lưu trên mặt hồ, tiếp tục đi tiếp, những người khác thì đều chưa đi được mấy bước đã bị đào thải.
- Nhiều người thật giả lẫn lộn như vậy à?
Diệp Tùy Phong nói.
Hoài Cốc cũng có chút im lặng, nói:
- Thật ra những năm trước còn tốt, năm nay đúng là có chút quá mức.
Những người vừa đi được hai bước đã rơi xuống nước, nói là dự thi, chẳng bằng phải nói là đến làm trò hề.
Từng người đều biến thành ướt sũng.
Nhưng kết quả như vậy, cũng không thể ngăn cản những người dự thi khác.
Vẫn như cũ có người chen lấn tranh nhau, xông lên.
Âm thanh rơi xuống nước không ngừng, giống sủi cảo bỏ vào chảo dầu.
Cũng có một ít người tương đối thông minh, lần theo con đường chính xác có người đi qua trước đó, muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Nhưng người của Vĩnh Tường Môn sao có thể không nghĩ đến loại tình huống này, tổ ong đều sẽ thay đổi liên tục, con đường của mỗi người đều là duy nhất, người thứ hai vừa bước lên sẽ trực tiếp rơi xuống nước.
Cảnh tượng tương tự diễn ra trong thời gian rất dài thì mới chậm rãi trở nên bình tĩnh trở lại.
Với lại người càng ra sân sau thì càng cẩn thận, xem ra đến bây giờ cuộc so tài này này mới chính thức bắt đầu.
Diệp Tùy Phong liếc nhìn đại khái một chút, phát hiện chỉ mới bước đầu tiên đã đào thải gần như bảy phần người.
- Diệp sư phó, ngài còn chưa định đi lên sao?
Nhìn nhóm người đầu tiên bước chân lên mặt hồ đã đi đến tiếp gần một nửa lộ trình, Hoàng Tiểu Hàm rốt cục không nhịn được nữa.