Chương 550: Trì Ngọc Hằng Chơi Xấu.
- Gấp cái gì chứ, cũng không hạn chế thời gian.
Diệp Tùy Phong còn đang nhàn nhã bóc lấy đậu tằm xào ăn.
Nhưng chờ đợi như vậy cũng không có ý nghĩa gì, hắn ăn xong một viên đậu tằm cuối cùng thì đứng dậy.
- Được thôi, dù sao cũng nên đi lên.
Hắn duỗi cái thật lưng mỏi của mình, dạo bước đi về phía mặt hồ.
- Diệp sư phó, ngài cẩn thận một chút, bài kiểm tra này không đơn giản!
Hoàng Tiểu Hàm gấp giọng nhắc nhở.
Diệp Tùy Phong quay đầu cười một tiếng:
- Yên tâm đi, loại đồ chơi nhỏ này đối với ta không khác gì đi dạo.
Nói xong, hắn trực tiếp bước chân lên mặt hồ.
Dưới chân hắn, một khu vực hình dạng giống tổ ong xuất hiện, không ngừng lóe ra ánh sáng.
Hoàng Tiểu Hàm khẩn trương nhìn chằm chằm nơi đó, hai mắt không dám nháy một cái.
Nhưng vẻ mặt nàng nhanh chóng thay đổi, cuối cùng, trong ánh mắt hoảng sợ của Hoàng Tiểu Hàm, khu vực đó biến thành một màu đen kịt.
- Xong đời!
Nàng nhịn không được nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy tràng cảnh Diệp Tùy Phong rơi xuống nước.
Nhưng chờ một lát, nàng vẫn không nghe thấy âm thanh rơi xuống nước.
Mở mắt ra nhìn thì mới phát hiện, Diệp Tùy Phong cuối cùng cũng không đứng ở nơi đó mà là rơi vào khu vực tổ ong bên cạnh, nơi đó hoàn toàn trắng xóa.
- Ha ha, đùa ngươi đây.
Diệp Tùy Phong cười to.
Hoàng Tiểu Hàm không biết nói gì, nào có ai như ngươi chứ, thua thiệt nàng còn lo lắng nửa ngày.
Nhưng bất kể như thế nào, kết quả là tốt, nếu Diệp Tùy Phong bước đầu tiên đã rơi xuống nước, vậy thì thật sự là mất hết mặt mũi.
- Ngươi đi nhanh lên đi, lên đảo trước khẳng định có chỗ tốt!
Nàng quệt miệng, có điều vẫn có lòng tốt nhắc nhở.
Diệp Tùy Phong cho nàng một ánh mắt an tâm, sau đó lại lần đi thẳng về phía trước.
Cùng lúc đó, Trì Ngọc Hằng ở trên tầng hai của đình nghỉ mát cũng thu lại quạt xếp.
- Đại nhân, nếu như ta nhằm vào người nào đó, thoáng thay đổi trận pháp này một chút, chắc người của Vĩnh Tường Môn sẽ không trách tội chứ?
Hắn cười hỏi.
Mã đại nhân lắc đầu.
- Chớ tổn thương mạng người.
Trì Ngọc Hằng mỉm cười gật đầu, sau đó vươn người đứng dậy, bay ra khỏi đình nghỉ mát.
Phương hướng hắn bay đi chính là gần chỗ của Diệp Tùy Phong.
……..
Theo thời gian trôi qua, một nhóm người dự thi cuối cùng cũng bước lên mặt hồ.
Có lẽ là giải thi đấu lần này tương đối khó, cho nên vừa bắt đầu đã có gần bảy thành người bị đào thải.
Nhưng số lượng người dự thi rất lớn, lúc này vẫn như cũ còn có ba bốn ngàn người đang cẩn thận đi tới ở trên mặt hồ.
Diệp Tùy Phong cũng ở trong hàng ngũ này.
Tốc độ tiến lên của hắn không tính quá nhanh, vừa ăn đậu tằm vừa chậm rãi bước đi, thật giống như đang đi dạo ngắm cảnh.
Sự thật cũng đúng là như thế, hắn đang ngắm cảnh.
Mặc dù cấp bậc của trận pháp dưới chân hắn không thấp, nhưng dù sao hắn cũng đã trừng là một Tiên Đế trận đạo, chuyên môn nghiên cứu nhiều năm.
Tùy tiện quét mắt một vòng đã xem thấu tất cả quan khiếu của đại trận này.
Nếu như hắn muốn thì có thể không cần tốn sức đi đường, trận pháp sẽ chủ động chở hắn đi tới đảo nhỏ giữa hồ.
Nhưng như thế cũng không có ý nghĩa gì, với lại Diệp Tùy Phong chính là một người tuân thủ quy củ.
Hắn căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân tiến hành phá giải trận pháp, sau đó dựa theo con đường chính xác chậm rãi tiến lên.
Nhưng Diệp Tùy Phong đang vừa ăn vừa đi thì tay cánh tay đang đưa đậu tằm vào miệng bỗng nhiên dừng lại một chút.
- Đến rồi à?
Ánh mắt của hắn liếc về phía một bóng người cách hắn không xa.
Chính là Trì Ngọc Hằng.
Trì Ngọc Hằng cũng đang không nhanh không chậm đi tới, nhưng trong tay của hắn ta không ngừng biến ảo pháp quyết, từng đạo ba động trận pháp đánh vào trong đại trận dưới chân.
Những ba động này thuận theo mạch lạc của đại trận, vẫn luôn kéo dài đến điểm dừng chân tiếp theo của Diệp Tùy Phong.
- Thú vị đấy!
Trên mặt Diệp Tùy Phong lộ ra một nụ cười mỉm.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy có chút nhàm chán, bây giờ đã có diễn viên đến hát hí khúc tạo niềm vui cho mình.
Hắn trực tiếp nhấc chân lên, đạp xuống một khu vực.
Trì Ngọc Hằng cách đó không xa vẫn liên tục chú ý động tác của Diệp Tùy Phong.
Lúc đầu, hắn ta tưởng dựa vào năng lực của Diệp Tùy Phong, có lẽ không đi được mấy bước sẽ rơi vào trong nước, làm trò cười cho thiên hạ.
Đến lúc đó lại ra tay, làm cho hắn ăn chút đau khổ trong nước.
Nhưng sau khi nhìn trong chốc lát, hắn ta lại phát hiện Diệp Tùy Phong không ngờ lại thật sự có chút tài năng, đều đi trên con đường chính xác, không có chút dáng vẻ nào sẽ té xuống.
Thế là sau khi Trì Ngọc Hằng suy nghĩ một hồi, quyết định thay đổi sách lược.
Nếu ngươi đã không rớt xuống vậy thì để ngươi bị thương ở trên mặt hồ.
Tiếp đó, hắn bắt đầu phá giải trận pháp, đồng thời làm một ít thay đổi đối với đường vân trong đó.
Chỉ cần Diệp Tùy Phong bước vào một khu vực thì có hỏa diễm mãnh liệt dâng lên.
Với lại đó là một loại hỏa diễm đặc biệt, lực sát thương không lớn, nhưng sẽ hun đen cả người ngươi, Trì Ngọc Hằng vừa nghĩ đến cảnh tượng đó đã muốn cười.
Hắn ta thấy Diệp Tùy Phong bước chân vào trong một khu vực, hắn ta kém chút nhịn không được sớm cười ra tiếng.
Trong ánh mắt mong chờ của hắn ta, Diệp Tùy Phong bước xuống một bước.
- Phanh!
Rất nhiều hỏa diễm bỗng nhiên trống rỗng dâng lên, mang theo khói đặc cuồn cuộn, hoàn toàn bao phủ người đứng ở khu vực đó.
Động tĩnh này lập tức hấp dẫn lực chú ý của những người dự thi khác.
- Còn có loại chuyện này nữa à?
- Trong đại trận lại còn ẩn giấu sát cơ?
Đám người lập tức khẩn trương lên.
- Ha ha, ai xui xẻo như vậy, không ngờ lại phát động đầu tiên.
Những người dự thi khác nhao nhao ngừng lại, muốn nhìn xem đến cùng là ai mà xui xẻo như vậy.
Khói đặc dần dần tán đi, một hình người cả người đen như mực xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ngoại trừ con mắt và răng ra thì toàn bộ mặt hắn đều đen như than, nhìn qua giống như vừa từ trong lò than chui ra ngoài.
- Ha ha ha…
Dáng vẻ chật vật đó làm cho tất cả mọi người đều bắt đầu cười.
- Khụ khụ!
Người kia ho khan hai tiếng, phun ra hai ngụm khói đen, sau đó vội vàng thi pháp làm sạch sẽ vết đen trên người mình, lộ ra một gương mặt tuổi trẻ tuấn tú, nhưng tràn ngập tức giận.
- Ai dám cười ta!
Hắn tức giận quát, nhìn khắp bốn phía, khí thế cảnh giới Ngưng Đan hậu kỳ đột nhiên bộc phát ra.