Chương 559: Cảm Ngộ Của Diệp Tùy Phong.
Sau một lát, Diệp Tùy Phong từ từ mở mắt ra.
Đúng vào lúc này, chuông tiếng vang lên, tuyên cáo quyết chiến giải thi đấu lần này chính thức kết thúc.
- Thật đặc sắc.
Người phụ trách Vĩnh Tường Môn hợp thời đi đến.
Hắn dùng một loại ánh mắt cực kỳ tán thưởng nhìn Diệp Tùy Phong, cười nói:
- Ta cực kỳ chờ mong ngươi đã cảm ngộ vết kiếm đến loại trình độ gì?!
Diệp Tùy Phong không trả lời, hắn chỉ mỉm cười gật đầu.
Hắn có thể cảm ngộ tới trình độ nào?
Cái đồ chơi này vốn chính là hắn sáng tạo ra, nhắm mắt lại cũng có thể chém ra được.
- Diệp công tử, chúc mừng ngươi.
Trên mặt Đan Nhã vẫn mang theo sợ hãi thán phục như cũ, mở miệng nói:
- Ta đã sớm biết thiên phú của ngươi phi phàm, nhưng thật không ngờ lại trác tuyệt như thế.
Diệp Tùy Phong khoát tay nói:
- Ngươi thì sao, thế nào?
Đan Nhã cười nói:
- Vẫn được, may mắn mà có Linh Cơ Ngự của ngươi, ta có lòng tin tiến vào mười vị trí đầu!
Diệp Tùy Phong gật đầu, sau đó tròng mắt đảo lòng vòng, cười nói:
- Vậy chúng ta trao đổi thôi, có lẽ còn có thể tiến thêm một bước nữa.
…
Thời gian khảo hạch chính thức kết thúc, tiếp đó chính là lúc kiểm nghiệm kết quả cảm ngộ của mỗi người.
Phương thức kiểm nghiệm vô cùng đơn giản, mỗi người dùng thứ mình vừa cảm ngộ được, chém ra một kiếm về phía đá xanh, sau đó căn cứ vào tình huống vết chém của mỗi người để phân chia thứ tự sau cùng.
Rất nhanh, người đầu tiên đã bắt đầu.
Người này chính là thiếu niên táo bạo, hắn cực kỳ tự tin, cầm kiếm mà đứng, ấp ủ một lát mới chém ra một kiếm.
Kiếm khí cường đại ầm vang bộc phát, chính diện chạm vào viên đá xanh, lập tức mảnh đá vẩy ra, phát ra tiếng nổ tung ù ù.
Sau khi tro bụi tán đi, một vết kiếm tinh tế xuất hiện tại mặt ngoài đá xanh, sâu khoảng hai thốn.
Hắn thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt ngạo nghễ.
- Không tệ, người kế tiếp.
Trên mặt nam nhân trung niên áo xanh lộ vẻ mỉm cười, hiển nhiên, hắn vẫn tương đối hài lòng đối với kết quả này.
Sự thật cũng đúng là như thế, mấy người ra sân sau đó chỉ chém ra chiều sâu không đến hai thốn, cho dù là nữ tử lãnh diễm kia thì cũng chém ra chiều sâu tương tự với thiếu niên táo bạo mà thôi.
- Diệp Tùy Phong sẽ như thế nào đây?
Nơi xa, Đoạn Hải đã khóa chặt ánh mắt trên người Diệp Tùy Phong.
- Tuyệt đối không thấp.
Vẻ mặt Mã Hoành thay đổi, có chút phức tạp.
Lần này nhìn nhầm, là chính hắn cũng không nghĩ chu đáo, kém chút đã bỏ qua một yêu nghiệt.
Nhưng cũng may là còn có giải thi đấu ngộ đạo, để thiên phú của Diệp Tùy Phong chân chính phát ra ánh sáng.
Bây giờ, dù không cân nhắc thực lực phương diện rèn đúc của hắn thì hắn cũng hoàn toàn có tư cách tiến vào Thiên Công Các.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bốn mươi người dự thi lần lượt tiến hành khảo thí, mỗi người đều lưu lại vết kiếm của mình ở trên mặt tảng đá.
Thiếu niên táo bạo mở đầu xong, người dự thi sau đó chỉ có ba bốn người đột phá ghi chép hai thốn rưỡi, trong đó một người lợi hại nhất đã vượt qua ba tấc.
Cuối cùng, cũng đến lượt Đan Nhã.
Ở dưới ánh mắt cổ vũ của Diệp Tùy Phong, Đan Nhã hít một hơi thật sâu, cất bước tiến lên.
Tay nàng cầm trường kiếm, ngưng thần mà đứng.
Vừa rồi rồi, trong lúc nói chuyện với Diệp Tùy Phong, nàng đã lấy được không ít chỗ tốt, lại hoàn thiện không ít cảm ngộ của mình.
Hiện tại, chính là lúc kiểm nghiệm thành quả cuối cùng.
Thời gian mấy hơi thở sau, Đan Nhã đã điều tiết khí tức đến mức độ tốt nhất, một đạo tinh quang từ trong mắt nàng lóe lên, sau đó nàng đột nhiên vung ra trường kiếm.
- Đùng!
Một vết kiếm hằn sâu xuất hiện trong đông đảo vết kiếm, cực kỳ bắt mắt!
Nhìn chiều sâu đó chí ít đạt đến bốn tấc!
Mà ngay cả Đan Nhã cũng bị một kiếm này của mình dọa sợ, miệng nhỏ khẽ nhếch, có chút ngây người.
Nàng rất rõ ràng thực lực của mình, chỉ dựa vào cảm ngộ của bản thân nàng thì tuyệt đối sẽ không có cách nào đạt tới trình độ này.
Vậy đáp án duy nhất cũng chỉ có thể xuất hiện trong lúc nàng nói chuyện với Diệp Tùy Phong.
Hắn đến cùng đã lĩnh hội đến loại trình độ gì?
- Không tệ, không tệ, chúc mừng.
Diệp Tùy Phong nhẹ nhàng vỗ tay, ngộ tính của tiểu nha đầu này là thật không tệ.
- Cảm ơn…
Ánh mắt Đan Nhã phức tạp.
Một kiếm này đã đầy đủ để nàng tiến vào hàng ngũ đệ tử hạch tâm của Vĩnh Tường Môn.
Cảm kích trong lòng nàng thật không thể nào dùng từ ngữ để hình dung.
- Thật sự là ngoài dự liệu.
Ý cười trên mặt nam nhân trung niên áo xanh càng đậm, sâu bốn tấc, phóng nhãn thành tích của những thành trì khác cũng đủ để xếp hàng đầu.
Huống chi, còn có một yêu nghiệt mạnh hơn nữa.
- Diệp Tùy Phong, tới lượt ngươi.
Nam nhân trung niên vừa cười vừa nói.
Diệp Tùy Phong gật đầu, sau đó dạo bước tiến lên, thuận tay mượn kiếm của Đan Nhã.
Ánh mắt mọi người toàn bộ hội tụ ở trên người hắn.
Bọn hắn muốn nhìn xem người có thể sinh ra cộng minh với vết kiếm, liên tục đột phá hai cấp, Diệp Tùy Phong đến tột cùng có thể đạt tới loại trình độ gì.
Nhìn vết kiếm quen thuộc trên tảng đá kia, Diệp Tùy Phong cũng không làm nhiều chuẩn bị gì cả.
Trực tiếp chém ra một kiếm cực kỳ tùy ý.
Kiếm quang chợt lóe lên.
- Xùy!
Lưỡi kiếm tranh minh.
Một luồng kiếm khí sắc bén đến cực hạn, bay thẳng lên trời, bay thẳng trời xanh!
Tảng đá xanh to lớn trước mắt rung động nhè nhẹ, sau đó trực tiếp từ giữa đó vỡ ra, ầm vang ngã xuống đất!
Mặt cắt bóng loáng như gương!
Một kiếm này, kinh thiên!
……..
Một kiếm kinh thiên trực tiếp chém tảng đá xanh thành hai nửa, nghiêng ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh lần này, vẻ mặt người phụ trách Vĩnh Tường Môn vẫn luôn tương đối lạnh nhạt rốt cục cũng thay đổi.
Hắn thật sự không ngờ, cảm ngộ của Diệp Tùy Phong đối với vết kiếm đã đạt đến trình độ như vậy!
Ngay cả yêu nghiệt có huyết mạch Thần Thú kia cũng chỉ là chém ra vết kiếm sâu chín tấc mà thôi!
Với lại thứ này là có cực hạn đó!
Vị đại năng chế tác ra vết kiếm này đã từng nói, cho dù có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thứ từ phía trên vết kiếm đó thì nhiều nhất cũng không thể vượt qua chiều sâu chín tấc chín.
Bởi vì cực hạn của nó là ở đấy.
Trừ phi, lý giải của ngươi đối với kiếm đạo đã vượt qua vị đại năng chế tạo ra vết kiếm kia thì mới có thể đột phá con số cực hạn chín tấc chín này.