Chương 563: Ao Nguyên Dịch.
Tốc độ của chiến thuyền rất nhanh, không đến nửa ngày đã vượt ngang hơn một trăm ngàn dặm, đi tới trong một dãy núi hùng vĩ.
Nồng độ linh khí của nơi này cao hơn không chỉ gấp đôi thành Tứ Thanh, nếu người tu luyện sống ở đây thì chính là làm ít công to.
Xuyên qua tầng mây, một tông môn khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Vĩnh Tường Môn, cuối cùng ta cũng đi tới rồi đây.
Trong mắt của Đan Nhã đầy vẻ kích động, đây là mộng tưởng từ trước tới nay của nàng.
Biểu hiện của những người dự thi được tuyển chọn khác cũng cũng khác nàng là mấy, dù sao so với Vĩnh Tường Môn thì thành Tứ Thanh đúng là xem như một nông thôn.
Sau một lát, chiến thuyền bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Văn Ngạn lộ ra thân phận, bọn hắn trực tiếp xuyên qua đại trận hộ tông, đi tới trên một quảng trường được xây dựng bằng đá cẩm thạch ở giữa một sườn núi bằng phẳng.
Thu hồi chiến thuyền, mười mấy bóng người rốt cục bước lên mặt đất.
- Các ngươi đứng ở đây không nên động, ta đi phía trước thông báo một chút.
Văn Ngạn nói xong thì quay người rời khỏi, chỉ còn mấy tên bộ hạ và mười người dự thi.
Diệp Tùy Phong nhìn bóng lưng của Văn Ngạn đi xa, cứ có cảm giác mình ăn ngậm bồ hòn, muốn đi lên đánh hắn một trận.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không làm loại chuyện kỳ quái đó.
Trên quảng trường đá cẩm thạch còn có rất nhiều đệ tử khác của Vĩnh Tường Môn, sau khi một đoàn người Diệp Tùy Phong xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn, vây ở một bên xì xào bàn tán.
- Lại tới một nhóm người.
- Là Văn trưởng lão mang tới, hình như lúc trước hắn đi một chỗ tương đối xa xôi.
- Khó trách đám người này nhìn qua lại yếu ớt hơn những người kia không ít.
- Đúng vậy, hình như mạnh nhất cũng chỉ là Ngưng Đan trung kỳ, ngay cả một người cảnh giới Khải Linh cũng không có.
Đám người chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ.
Mấy người Đan Nhã lộ ra có chút khẩn trương, dù sao bị nhiều người vây xem như vậy, là ai thì cũng sẽ cảm giác có chút không được tự nhiên.
Nhưng Diệp Tùy Phong không giống, đều chỉ là cảnh tượng nhỏ mà thôi.
Hắn tiếp tục cắn hạt dưa, cũng may hắn đã chuẩn bị trước, vỏ hạt dưa cất vào trong một túi khác.
- Bọn hắn đều là đệ tử của Vĩnh Tường Môn à?
Đan Nhã nhỏ giọng hỏi.
Sau đó, Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, chỉ về hướng một người trong đó.
- Mặc y phục màu vàng là đệ tử ngoại môn.
- Mặc y phục màu trắng là đệ tử nội môn.
- Còn người mặc y phục màu tím nhìn qua ngạo khí trùng thiên kia là đệ tử hạch tâm.
Trên đường tới, Văn Ngạn đã nói rõ tình huống căn bản của Vĩnh Tường Môn với hắn một lần.
- Vậy sau này ta sẽ là đệ tử nội môn mặc y phục màu trắng nha.
Sau đó bộ dáng của Đan Nhã vẫn có chút kích động như cũ, nhìn Diệp Tùy Phong một chút, cười nói:
- Diệp công tử khẳng định sẽ mặc y phục màu tím, tiến vào hàng ngũ hạch tâm.
Diệp Tùy Phong nhếch miệng, cúi đầu nhìn xuống y phục cũ đến hơi ố vàng của mình, hắn cũng không muốn đổi loại y phục có màu sắc khó coi đó.
Chờ đợi sau một khoảng thời gian, Văn Ngạn đã lần nữa trở về, thuận tiện xua tan đám người vây xem xung quanh.
- Ta đã báo tình huống của các ngươi lên trên, về phần tiếp theo sắp xếp cụ thể thế nào sẽ do tông môn quyết định.
Văn Ngạn cười nói:
- Không cần quá lo lắng, nếu như đã đi tới Vĩnh Tường Môn thì mọi người chính là đồng môn.
- Cùng nhau giúp đỡ, hai bên cùng nhau phát triển, là quy củ của Vĩnh Tường Môn chúng ta, cho nên các ngươi cũng không cần lo lắng gặp đãi ngộ không công chính ở đây.
Lời nói này làm trong lòng đám người đang khẩn trương hơi bình tĩnh một chút.
Diệp Tùy Phong thì cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn có cảm giác quy tắc này rất quen thuộc.
Lúc trước, Diệp gia chính là yêu cầu đối nội tuyệt đối đoàn kết như vậy.
- Tốt.
Sau đó, Văn Ngạn nói:
- Làm người chiến thắng của giải thi đấu Ngộ Đạo, các ngươi không chỉ có được ban thưởng, mà trở lại tông môn sẽ còn có một cơ duyên càng lớn hơn.
- Đi theo ta.
Nói xong, của Văn Ngạn dẫn theo một đoàn người Diệp Tùy Phong cùng nhau đi đến phía sau núi tông môn.
Trên đường đi, Văn Ngạn và Diệp Tùy Phong đi cùng nhau, hai người nói đến thì thầm.
- Ta đã hồi báo tình huống của ngươi cho hội Trưởng Lão, các ngài ấy cực kỳ coi trọng ngươi.
- Qua một thời ngắn nữa chắc là sẽ có an bài đặc biệt đối với ngươi.
Văn Ngạn nói.
Diệp Tùy Phong khoát tay áo:
- Không có việc gì, ta cũng không cần ưu đãi đặc biệt gì.
- So với những cái đó, thật ra ta càng muốn đi thư viện của các ngươi nhìn xem hơn.
Văn Ngạn hơi sững sờ.
- Ngươi nói là, Tàng Kinh Các à?
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- A đúng đúng đúng.
Văn Ngạn suy nghĩ một lát, nói:
- Cũng không phải không được.
- Nhưng ngươi mới đến, trước khi hội trưởng lão chưa đưa ra quyết định cuối cùng thì chỉ sợ không thể tiến vào tầng cao của Tàng Kinh Các để xem những công pháp điển tịch cấp bậc tương đối cao đó.
- Nhưng thư tịch liên quan đến phương diện rèn đúc thì vấn đề không lớn.
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm của mình.
- Thật ra, ta là muốn đi xem một chút ghi chép lịch sử, nhân vật truyền kỳ.
- Hoặc tiểu thuyết cũng được.
Văn Ngạn: …
Sau một khoảng thời gian, Văn Ngạn cũng mang theo đám người đi tới một vùng đất yên tĩnh phía sau núi Vĩnh Tường Môn.
Nơi này tràn đầy linh khí, với lại khắp nơi đều là dùng trận pháp để ẩn nấp, lộ ra thần bí khó lường.
Sau khi đi đến trước một cánh rừng trúc, Văn Ngạn phất phất tay, trận pháp mở ra một lỗ hổng, hắn mang theo đám người đi vào.
Vòng qua rừng trúc kín không kẽ hở, một ao nước hình bầu dục xuất hiện ở trước mặt Diệp Tùy Phong.
Trong hồ nước hiện lên màu ngà sữa, mặt ngoài còn tản ra sương trắng nóng hổi.
- Tắm suối nước nóng à?
Diệp Tùy Phong thốt ra.
Nhưng, sau đó hắn cảm giác được suối nước nóng này cũng không đơn giản.
Những sương trắng đó cũng không phải là hơi nước, mà là do linh khí nồng nặc ngưng kết thành.
Trước mắt cũng không phải là một ao nước, mà là tràn đầy một ao linh dịch.
- Nơi này là một trong những nơi tu luyện trọng yếu nhất của Vĩnh Tường Môn, ao Nguyên Dịch.