Chương 565: Ở Lại Luyện Khí Các.
Sau khi những người khác đều rời khỏi, Văn Ngạn mới nhìn về phía Diệp Tùy Phong.
- Có lẽ sắp xếp cụ thể đối với ngươi còn phải đợi mấy ngày.
- Hiện tại, ngươi trước tiên tạm thời ở lại Luyện Khí Các đi, trong này là lệnh bài thân phận của ngươi và một vài thứ đồ linh tính.
- Những vấn đề về trụ sở và sinh hoạt hàng ngày thì Tiểu Lưu sẽ nói cho ngươi hiểu rõ.
Hắn lấy ra một túi trữ vật đưa cho Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong gật đầu, tiếp nhận túi trữ vật.
- Vậy ta có thể đi đến thư viện không?
Văn Ngạn bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Đương nhiên có thể.
- Nhưng ta vẫn khuyên ngươi nên đọc sách chính kinh nhiều chút, chuẩn bị sẵn sàng cho lần tuyển chọn sau hơn một tháng nữa.
Miệng của Diệp Tùy Phong liên tục hứa hẹn.
Sau một lát, Văn Ngạn rời khỏi, chỉ còn lại có Diệp Tùy Phong và một tiểu hỏa tử tuổi trẻ nhìn qua trạc tuổi hắn.
- Diệp sư huynh, đi bên này.
Tiểu hỏa tử cung kính nói.
Trên đường, Diệp Tùy Phong vừa đi vừa nói với hắn.
Hắn tên là Lưu Cẩm, đã tiến vào Vĩnh Tường Môn từ ba năm trước đây, bởi vì thiên phú rèn đúc cũng không tệ lắm nên được phân đến Luyện Khí Các.
Đi qua mấy năm trưởng thành, giờ hắn đã là người nổi bật trong đệ tử ngoại môn của Luyện Khí Các, tiến vào nội môn chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Lưu Cẩm rất khiêm tốn, cũng rất cẩn thận, giới thiệu kỹ càng sự vụ trong tông môn cho Diệp Tùy Phong.
Vĩnh Tường Môn có mấy chục phân các lớn nhỏ, phân biệt căn cứ theo phương diện môn hạ đệ tử am hiểu tạo dựng mà thành, giống như Luyện Khí Các, Luyện Đan Các, Trận Pháp Các….
Luyện Khí Các ở Vĩnh Tường Môn thuộc về vị trí trên trung đẳng, dù sao thì nó cũng chưởng quản linh khí của đa số người, ở trong Vĩnh Tường Môn cũng tính là tương đối được người tôn kính.
- Phương hướng chủ công của chúng ta vẫn là Thiên Công Ngự.
Lưu Cẩm cười nói:
- Mặc dù không tinh thông như Thiên Công Các, nhưng luyện chế ra Thiên Công Ngự cũng không có vấn đề gì quá lớn, có một nửa công trình Thiên Công Ngự trong tông môn đều đến từ Luyện Khí Các chúng ta.
Trong giọng nói của Lưu Cẩm mang theo chút tự hào.
Diệp Tùy Phong gật đầu, thật ra bọn hắn giống như làm công trình kiến thiết, mặc dù ngày thường không đáng chú ý, nhưng bọn hắn làm ra cống hiến cực kỳ to lớn.
- Diệp sư huynh, ta nghe Văn trưởng lão nói, trước đó ngươi là người của Thiên Công Các à?
Lưu Cẩm hỏi.
- Không tính là vậy.
Diệp Tùy Phong nói:
- Chỉ sống ở một Phố Rèn một đoạn thời gian mà thôi.
Lưu Cẩm à xong hai tiếng, cũng không hỏi tới.
Phố rèn và Thiên Công Các là hai khái niệm, nhưng nếu Văn trưởng lão sắp xếp thì hắn đương nhiên sẽ không sinh ra ý kiến đối với nó.
Hai người cùng nhau tiến lên, cuối cùng đi vào trong một khu kiến trúc rộng lớn.
Đình đài lầu các nơi này dạt dào linh khí, hoàn cảnh rất không tệ.
- Diệp sư huynh, cái này chính là chỗ ở của ngươi.
Lưu Cẩm mang theo Diệp Tùy Phong ngừng lại trước một tiểu viện tử.
- Văn trưởng lão đã phân phó, ngài mới đến, trước tiên có thể quen thuộc mấy ngày.
- Đợi qua một khoảng thời gian lại đi tìm Nghiêm trưởng lão truyền tin.
Nghiêm trưởng lão là một vị trưởng lão của Luyện Khí Các, Diệp Tùy Phong tạm thời được phân đến bên cạnh hắn.
- Đa tạ.
Sau khi Diệp Tùy Phong nói lời cảm tạ, hỏi:
- Tàng Kinh Các ở nơi nào?
Lưu Cẩm cười nói:
- Ở đỉnh của chủ phong.
Nói xong, hắn lấy ra một viên ngọc giản và ngọc phù truyền tin đưa cho Diệp Tùy Phong.
- Trong này là bản đồ phân bố đại khái của Vĩnh Tường Môn, vị trí của Tàng Kinh Các cũng ở trong đó.
- Mặt khác, nếu sau này ngươi có dặn dò gì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
Diệp Tùy Phong nhận lấy hai món đồ này, nói tiếp cảm ơn.
Sau đó, hai người lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, Lưu Cẩm mới cáo từ rời khỏi.
Diệp Tùy Phong hít một hơi thật sâu, quay người đi trở về sân nhỏ của mình.
Đây là một tiểu viện, kiến trúc ngược lại rất toàn diện, phòng tu luyện, phòng luyện khí, phòng luyện công, cái gì cần có đều có.
Hoàn cảnh cũng tương đối yên tĩnh, xem như một trụ sở không tệ.
Diệp Tùy Phong ngâm một bình trà cho mình, sau đó ngồi xuống dưới một gốc cây táo cao lớn trong sân.
Sau khi uống một ly trà, hắn dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, suy nghĩ chuyện kế tiếp.
Sau này hắn thật ra chỉ có hai chuyện, tăng cao tu vi, tìm hiểu rõ ràng mấy người Diệp Hoàng bọn hắn hiện đang phát triển thế nào.
Kim Linh Đan lấy được từ trong ao Nguyên Dịch chỉ đủ hắn đột phá đến cảnh giới Hiển Thánh, nhưng mỗi tăng lên một cảnh giới, cần có lượng lớn linh khí, hắn cần phải tìm ra phương pháp khác mới được.
Diệp Tùy Phong nhíu mày suy tư, nhìn qua có vẻ khó khăn.
Đương nhiên, không phải là bởi vì không tìm thấy biện pháp, mà là biện pháp của hắn nhiều lắm.
Đoạt Linh Trận, tìm tài nguyên, hoặc ăn cắp một ít từ trên người Thiên Đạo đều có thể.
Kém nhất, hắn tùy tiện bán chút công pháp hoặc luyện chế chút đan dược và linh khí không tệ bán đi cũng được.
Chỉ có điều, Diệp Tùy Phong không muốn quá khoa trương, một tiểu tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng, trong chớp mắt luyện chế một viên Tiên Đan, không dọa chết người khác mới là lạ.
Hắn nghĩ một hồi, quyết định vừa đi vừa nhìn, đã qua nhiều năm như vậy, cũng không nóng nảy một lúc nhất thời này.
Sau đó, tình huống của mấy người Diệp Hoàng, hắn vẫn phải đi tìm hiểu rõ ràng.
Ít nhất phải hiểu rõ mình đến tột cùng đã ngủ say bao lâu.
Một bình trà thơm dần dần thấy đáy.
Diệp Tùy Phong đứng dậy, ở trong ngọc giản tìm được vị trí Tàng Kinh Các, sau đó rời khỏi sân nhỏ.
…….
Tàng Kinh Các, gần như đối với mỗi một tông môn đều là địa điểm trọng yếu nhất.
Mỗi một ngày đều có rất nhiều đệ tử lui tới trong đó để tìm kiếm công pháp và điển tịch thích hợp với mình.
Tàng Kinh Các của Vĩnh Tường Môn tổng cộng có năm tầng.
Tầng thứ nhất là cất giữ thư tịch bình thường, còn có công pháp cấp độ thấp thu thập từ bên ngoài trở về, bình thường chỉ có tạp dịch đệ tử, đệ tử ngoại môn đến đây.
Tầng thứ hai thì là một vài công pháp điển tịch tương đối cao cấp, ngoại môn trở lên mới có thể tiến vào.
Mà tầng thứ ba thì chỉ người có nội môn trở lên thân phận mới có thể đi vào chọn lựa công pháp.
Về phần tầng bốn và năm tầng, đó là trọng địa hạch tâm của Vĩnh Tường Môn, trong đó cất giữ căn cơ của tông môn.