Chương 581: Phương Tiểu Nhân.
Diệp Tùy Phong trừng lớn tròng mắt.
Mộng Cảnh Tiên Tử?
Cuồng nhìn lén à?
Nếu không phải hắn không phòng bị chiêu này thì làm sao có thể bị tiểu nha đầu này chui vào mộng cảnh, thậm chí nhìn trộm một bộ phận ký ức chứ?
- Có phải lúc nãy ta bóp ngươi dùng sức hơi yếu hay không?
- Muốn thử một lần nữa hay không?
Diệp Tùy Phong từ tốn nói.
Thiếu nữ vô ý thức lui ra sau hai bước, gương mặt của nàng ta đến giờ vẫn còn đau đây.
- Ngươi…
- Ta nói cho ngươi biết, nơi này là mộng cảnh, là địa bàn của ta, ngươi sẽ không phải phải là đối thủ của ta!
- Ta chỉ là không muốn làm ra chuyện gây thương tổn tới ngươi mà thôi!
Trong giọng nói của nàng tràn đầy cảnh cáo.
- Hả?
Diệp Tùy Phong có chút hăng hái sờ lên cằm.
- Phải không?
- Vậy ta ngược lại muốn xem thử, ngươi có thể làm tổn thương ta thế nào?
Nói xong, hắn lập tức lộ ra bộ dáng Lão Sói Xám, từng bước ép sát về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ không ngừng lùi lại, nhưng nàng ta lại phát hiện Diệp Tùy Phong cũng không có ý dừng lại, cuối cùng cũng nổi giận.
- Đây là ngươi ép ta!
Nàng ta giận quát một tiếng, sau đó huy động tay nhỏ, một luồng năng lượng huyền dị lập tức từ trong hư không cuồn cuộn hiện ra.
Diệp Tùy Phong chỉ cảm thấy dưới chân mình bỗng nhiên mềm nhũn, sàn nhà bằng gạch bỗng nhiên lõm xuống, chôn toàn bộ nửa người dưới của hắn vào trong, trói chặt hắn ở đó.
Sau đó, các loại vật phẩm trong phòng như giường, cái bàn cũng đều giống như sống dậy, di chuyển đi vào bên cạnh Diệp Tùy Phong, một mực chế trụ hắn.
Hắn thử nhúc nhích nhưng lại phát hiện lực lượng trói buộc cực kỳ cường đại, trong lúc nhất thời đúng là không có cách nào tránh ra.
- Hừ, biết bản cô nương lợi hại chưa?
Thiếu nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, đi đến trước mặt Diệp Tùy Phong.
- Lại dám bóp mặt của ta, ta muốn ngươi phải trả giá đắt!
Nói xong, nàng ta lần nữa phất tay, quần áo đang treo trên móc áo cũng sống lại, bay tới trước mặt Diệp Tùy Phong, duỗi ra một bàn tay vô hình, bóp tới mặt của hắn.
Diệp Tùy Phong không biết nói gì.
Thì ra cái giá chính là như thế này.
Thật đúng là dọa chết người.
Tiểu nha đầu này thật đúng là quá đáng yêu.
Nhưng khóc lên chắc là càng đáng yêu hơn nữa.
Diệp Tùy Phong nhìn thiếu nữ dương dương đắc ý, không có ý định chơi tiếp nữa.
Khi quần áo sống dậy sắp đụng vào mặt Diệp Tùy Phong thì chợt thay đổi phương hướng, soạt một tiếng, toàn bộ khoác ở trên người thiếu nữ.
Thiếu nữ lập tức sửng sốt, nàng ta muốn lần nữa điều khiển nhưng lại phát hiện bộ quần áo đó lại vẫn trói chặt mình, ngay cả động đậy cũng không thể làm được.
Trong ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, Diệp Tùy Phong cất bước đi ra khỏi mặt đất sụp đổ, vung tay lên, tất cả mọi thứ toàn bộ trở về như cũ.
Hắn đã sớm rõ ràng bản chận của lực lượng lộng cảnh từ lúc dạy cho Diệp Hiểu Hiểu.
Chút thủ đoạn của thiếu nữ kia, ở trước mặt hắn, không khác gì múa riều trước cửa Quan công.
Diệp Tùy Phong tiện tay kéo tới một cái ghế, ngồi ở trước mặt thiếu nữ, cười nói:
- Tiếp tục đi, ta đang chờ trả giá đắt mà ngươi nói đây.
Thiếu nữ rưng rưng nước mắt, như muốn khóc nói.
- Đại ca…
- Tha mạng…
Thời gian kế tiếp, Diệp Tùy Phong bắt đầu khâu quen thuộc của mình là đưa ra câu hỏi.
Thiếu nữ một năm một mười thành thật trả lời tất cả vấn đề của hắn.
Thì ra, nàng ta cũng mới đến Thanh Lan Tông mấy ngày trước, chính là thiếu nữ thiên tài đến từ Vĩnh Ninh môn, tên của nàng là Phương Tiểu Nhân.
Phương Tiểu Nhân từ nhỏ đã có thể chất đặc biệt, có thể xuyên qua một ít trận pháp mà không bị thương chút nào, đối với lá chắn thiên nhiên cũng như không có gì, muốn đi đâu thì đi đó.
Thiên phú tu luyện của nàng ta cũng cực cao, năm gần mười sáu tuổi đã đi tới Hiển Thánh đỉnh phong.
Với lại, trong quá trình trưởng thành, nàng ta còn phát hiện một loại năng lực bẩm sinh khác của mình.
Xuyên qua mộng cảnh.
Nàng ta có thể dưới tình huống người khác không biết gì, tiến vào trong giấc mộng của hắn, sau đó bắt được suy nghĩ của người nằm mơ, đồng thời huyễn hóa thành một quan vật nào đó người liên, tới ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại.
Vừa rồi nàng ta thay đổi thành bộ dáng của Diệp Hoàng, chính là loại năng lực này.
Tình cờ một lần, Phương Tiểu Nhân đang đi dạo mộng cảnh thì gặp một người có năng lực giống mình, sau đó từ chỗ của hắn học được một chút bản lĩnh điều khiển mộng cảnh.
Mà những người có thể điều khiển mộng cảnh như nàng ta, thống nhất gọi là mộng sư.
Một loại nghề nghiệp mới.
- Ta chưa từng gây tổn thương bất kỳ người nào!
Phương Tiểu Nhân nói nhỏ:
- Người đó nói cho ta biết, mộng sư trời sinh đã có chức trách, chúng ta phải trợ giúp mọi người thư giãn cảm xúc, xoa dịu vết thương từ trong mộng của mọi người.
- Vừa rồi ta cũng chỉ là muốn giúp ngươi làm dịu cảm xúc mà thôi!
Diệp Tùy Phong nhếch miệng.
- Ít đến, ngươi chính là muốn nhìn trộm ký ức của người khác để thỏa mãn lòng hiếu kỳ biến thái của mình.
Mặc dù dáng vẻ của Phương Tiểu Nhân nhìn qua vô cùng đáng thương, nhưng Diệp Tùy Phong liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng ta.
Bộ dáng này ngược lại là rất giống Diệp Hiểu Hiểu trước kia.
Nhưng Diệp Tùy Phong đã nhìn qua thần hồn của nàng ta, cũng không phải là Hiểu Hiểu, chỉ là hành vi và cử chỉ có chút tương tự mà thôi.
Phương Tiểu Nhân méo miệng, không nói gì nữa.
Nàng ta chỉ mới mười sáu tuổi, làm sao có thể không cảm thấy hiếu kỳ đối với bí mật của người khác chứ?
- Tại sao ngươi phải tiến vào giấc mơ của ta?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Vẻ mặt của Phương Tiểu Nhân sa sút, trả lời:
- Ngươi là người của Vĩnh Tường Môn, ta chỉ muốn sớm nhìn xem đối thủ cạnh tranh Vĩnh Tường Môn có gì đáng giá chú ý mà thôi.
- Không ngờ, không ngờ ngươi lại cũng có thể điều khiển mộng cảnh.
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra là như vậy.
- Đúng rồi.
Phương Tiểu Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hơi nghi hoặc một chút.
- Ngươi cũng chắc là thiên tài được Vĩnh Tường Môn chọn ra đúng không?
- Nhưng vì sao ngươi lại có loại ký ức đó? Còn có một người con gái lớn như vậy?
Diệp Tùy Phong hừ một tiếng.
- Nếu như ta muốn thì có thể biến mình thành một đứa bé trong tã lót.
- Không lẽ ngươi cho rằng ký ức mình nhìn trộm được chính là ký ức chân thật à?
Diệp Tùy Phong đầy khinh thường nói.