Chương 582: Mộng Giới Huyễn Ảo.
Thật ra, bởi vì Diệp Tùy Phong không phòng bị loại chuyện này nên từ lúc bắt đầu đúng là bị Phương Tiểu Nhân thấy được một ít ký ức chân thực.
Nhưng hắn đương nhiên không thể thừa nhận chuyện này, chỉ có thể dùng lời nói để hù nàng.
Phương Tiểu Nhân đúng là bị hù dọa, gật đầu nói:
- Vậy ngươi nói, Diệp gia đã bước đến đỉnh cao của thế giới, toàn vũ trụ đều không ai đánh thắng được cũng là gạt ta à?
Diệp Tùy Phong nhếch mi, sau đó cười nói.
- Không, đó là thật.
- Gia tộc của ta là gia tộc mạnh nhất vũ trụ, trong gia tộc khắp nơi đều là tiên nhân, ngay cả Tiên Đế cũng có một bó to.
Phương Tiểu Nhân liếc mắt.
- Tin ngươi ta là kẻ ngu.
Nàng ta lần nữa vùng vẫy một hồi, nhụt chí nói:
- Ngươi muốn trói buộc ta tới khi nào, những gì ta biết đều đã nói cho ngươi.
Diệp Tùy Phong nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vỗ tay phát ra tiếng, giải trừ giam cầm trên người Phương Tiểu Nhân.
- Sau này đừng tùy tiện đi vào mộng cảnh của người khác nữa.
Hắn dặn dò.
Bản tính của nha đầu này ngược lại cũng không xấu, chỉ là có chút đam mê thôi.
- Vậy mới nói ta là một mộng sư rất có trách nhiệm.
Phương Tiểu Nhân xoa cổ tay của mình, thầm nói:
- Ngươi cho rằng ta nguyện ý tiến vào mộng cảnh của người khác à?
- Mộng cảnh của mỗi người đều khác nhau, thường thường gặp được đủ loại tiêu cực trong lòng, có đôi khi còn gặp phải biến thái.
- Còn không bằng ta Tiêu Dao khoái hoạt trong Mộng Giới nữa.
Diệp Tùy Phong hơi sững sờ.
- Ngươi nói cái gì?
- Mộng Giới?
Phương Tiểu Nhân nhìn hắn:
- Đúng vậy.
- Mộng Giới tự do khoái hoạt cỡ nào, không có phiền não, không có âm mưu quỷ kế, không hề có biến thái, lại không có lừa gạt.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Tỷ muội Hiểu Hiểu và Cầm Dao đã thật thành công?
- Được rồi, không thèm nghe ngươi nói nữa.
Phương Tiểu Nhân sửa sang lại đầu tóc rối bời của mình một chút:
- Ngươi tốt nhất ngủ đi, ta về mộng giới đây.
Nói xong, nàng chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng Diệp Tùy Phong lại ngăn cản nàng.
- Chúng ta cùng đi.
………
Trong một vùng hư không nhìn không thấy gì, vô số bọt khí lớn nhỏ chậm rãi nổi lơ lửng.
Mỗi một bọt khí trong đó đều kết nối đến một sinh linh phía dưới, giờ khắc này, bọn hắn đều đang ngủ say.
Những bọt khí này chính là mộng cảnh của bọn hắn lúc này.
Trong quá trình Diệp Tùy Phong đang lên cao còn nhìn thấy một con thỏ nhỏ đang hung hăng gặm cà rốt ngon lành trong mộng, ở trước mặt nó là một đống cà rốt chồng chất như núi.
Vậy thì chắc là cảnh tượng con thỏ nhỏ hy vọng nhìn nhất thấy.
- Thật đáng yêu.
Diệp Tùy Phong nhịn không được nói.
Phương Tiểu Nhân vểnh tai:
- Đáng yêu à?
- Sợ là ngươi chưa từng tiến vào mộng cảnh của người khác, nếu không thì chắc chắn sẽ không nói ra hai chữ đáng yêu này.
Nàng liên tục lắc đầu, trực tiếp lướt qua mộng cảnh của con thỏ nhỏ.
Trong lòng của Diệp Tùy Phong hiểu rõ, năng lượng mộng cảnh, có khả năng quyết định thứ nhìn thấy.
Dựa vào thực lực của Phương Tiểu Nhân thì chỉ có thể nhìn thấy một phần mộng cảnh của nhân loại, còn về giống loài động vật khác, hoặc một ít tồn tại cường đại đặc biệt thì nàng đều không có cách nào nhìn thấy.
- Đi nhanh đi, vẫn là Mộng Giới dễ chịu.
Phương Tiểu Nhân nói xong, tăng nhanh tốc độ.
Diệp Tùy Phong cũng đi theo sau lưng.
Bọn hắn nhìn như đang lên cao trong hư không, nhưng thật ra ở xung quanh bọn hắn có một tầng lực lượng dùng mộng cảnh hình thành thông đạo, mà đầu nguồn chính là giấc mơ của bản thân Diệp Tùy Phong hắn.
Mộng cảnh của mỗi người thì đều có một lối đi như thế, gọi là Mộng Thê.
Nếu có thể phát hiện thì sẽ có thể thông qua Mộng Thê, tiến vào trong Mộng Giới chân chính.
Mà nhóm Mộng Sư ở Mộng Giới thì chính là những người có thể từ Mông Thê của mình tiến vào mộng cảnh của mọi người, Phương Tiểu Nhân chính là đã làm như thế.
Sau khi lên cao trong chốc lát, một cánh cửa vòng xoáy màu tím xuất hiện ở trên đỉnh đầu hai người.
Phương Tiểu Nhân không nói lời nào đã trực tiếp chui vào.
Diệp Tùy Phong quay đầu nhìn thoáng qua bọt khí khác, sau đó mới bước vào trong.
Vật đổi sao dời. (thay đổi nhanh chóng)
Sau khi Diệp Tùy Phong khôi phục tầm mắt, một thế giới kỳ quái, vô cùng bao la, ra hiện ở trước mặt của hắn.
Nơi này có rừng núi hùng vĩ, màu sắc sinh động hơn.
Trên bầu trời, chín mặt trời màu sắc khác nhau treo thật cao, chiếu xuống làm cho thiên địa hiện ra đủ loại màu sắc kỳ huyễn mỹ lệ.
Nơi xa, một cây nấm to lớn, cao hơn tất cả ngọn núi ở đây, gần như ngang hàng với trời.
Mà trên đỉnh chóp của cây nấm có một dòng sông dài chảy ngang qua bầu trời.
Nước sông trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy trong đó có con cá lớn nhỏ đang tùy ý rong chơi.
Dưới chân, hoa súng mọc khắp nơi trên mặt đất, không có nước nhưng lại sinh trưởng cực kỳ tốt.
Lúc này, Diệp Tùy Phong đang đứng ở phía trên một chiếc lá sen to lớn.
Bên cạnh còn có một con cóc màu xám đang sững sờ nhìn chằm chằm hắn bỗng nhiên xuất hiện.
Khi nó phát hiện hắn cũng nhìn mình chằm chằm thì đột nhiên nhảy lên, biến thành một con thiên nga trắng, giương cánh bay về phương xa.
Trừ cái đó ra, một khí tức rõ ràng tràn ngập trong không khí, xoa dịu cảm xúc nôn nóng của mọi người, trong lòng của hắn cũng trở nên tốt hơn.
- Mộng Giới thật dễ chịu!
Lúc này, âm thanh của Phương Tiểu Nhân từ phía bên cạnh truyền tới.
Diệp Tùy Phong quay đầu nhìn lại, lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy không ngờ nha đầu này lại sinh ra hai đôi cánh trong suốt, mặc một bộ quần áo màu xanh lục tiêu xài, trong tay còn cầm một pháp trượng màu sắc rực rỡ, phát ra ánh sáng.
Mấu chốt nhất là, không ngờ cơ thể của nàng lại thu nhỏ lại như một con chim nhỏ.
Cánh vỗ, phát ra âm thanh “Ong ong” rất nhỏ.
- Sao ngươi lại biến thành con ruồi rồi?
Diệp Tùy Phong nói.
Phương Tiểu Nhân lập tức im lặng.
- Ngươi mới là con ruồi!
- Trang phục mà ta đang mặc là hóa thân của Hoa Tiên Tử biết chưa?
Nàng rống to, thân thể cũng chợt biến lớn, biến đến cao hơn Diệp Tùy Phong, hai mắt to tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Với lại cơ thể của nàng vẫn còn tiếp tục to lên.
- Được rồi, được rồi, đủ lớn, đủ lớn rồi.
Diệp Tùy Phong vội vàng ngăn cản loại hành vi não tàn này của nàng.