Chương 584: Chui Vào Mộng Cảnh Của Vực Chủ.
- Không phải vừa rồi ngươi mới nói, mình là Vua Mộng Cảnh à?
- Sao mới đó đã bỗng nhiên trở nên nhát gan như thế?
Diệp Tùy Phong cố ý nói.
Vẻ mặt của Phương Tiểu Nhân đau khổ, nói:
- Đại ca tốt của ta ơi!
- Mộng cảnh của Tiên Nhân không phải muốn vào là vào được đâu!
- Hôm qua, ta muốn chui vào mộng cảnh của vị trưởng lão kia cũng đã bị hắn phát giác được, kém chút hành hung ta một trận.
- Chớ nói chi là Vực chủ, chỉ sợ chúng ta vừa tiến vào Mộng Thê thì đã bị hắn phát hiện, đến lúc đó tuyệt đối sẽ phải chịu khổ!
- Ta cầu xin ngươi, có tìm đường chết thì cũng đừng kéo ta vào được không?
Thuyết phục đã biến thành cầu khẩn.
Nhưng Diệp Tùy Phong đã làm ra quyết định, quyết tâm muốn gặp mặt Vực chủ.
- Bớt nói nhảm.
Hắn thản nhiên nói:
- Nắm chặt thời gian, giúp ta tìm được mộng cảnh của Vực chủ.
- Nếu không thì bây giờ ta sẽ cho ngươi toi luôn đấy.
Mắt của Phương Tiểu Nhân lộ ra vẻ tuyệt vọng, nàng biết rõ tùy tiện tiến vào mộng cảnh của một cường giả thì không khác gì muốn chết, nhưng nàng lại không phải là đối thủ của Diệp Tùy Phong, bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Đây là một con đường mà trước sau đều là vách núi.
Lúc này nàng vô cùng hối hận, nàng hối hận tại sao mình lại trêu chọc một gia hỏa khó đối phó như thế chứ?
- Vậy thì ta chỉ giúp ngươi tìm được người, nhưng sau đó không đi vào có được hay không?
Phương Tiểu Nhân yếu ớt nói.
- Tìm được trước rồi nói sau.
Diệp Tùy Phong nói.
Phương Tiểu Nhân nghĩ tới nghĩ lui, lại không có cách nào chạy trốn, cuối cùng chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của Diệp Tùy Phong, bắt đầu tìm kiếm mộng cảnh.
Giống như nàng nói, nàng có thể nhìn thấy mộng cảnh của tất cả mọi người trong phạm vi năm mươi dặm quanh mình.
Mà bọt khí mộng cảnh của mỗi người thì đều không giống nhau.
Bọt khí mộng cảnh của phàm nhân thì đều là màu xám nhạt, đồng thời bọt khí cũng rất nhỏ, nhìn qua có chút giống với quả khinh khí cầu.
Theo tu vi gia tăng, màu sắc và kích thước của bọt khí cũng sẽ thay đổi theo đó.
Màu xám sẽ dần dần nhạt đi, đến màu trắng bệch, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh trở lên thì sẽ biến thành màu trắng thuần túy.
Càng lên cao hơn nữa sẽ từ màu trắng chuyển sang màu vàng, sau khi trở thành tiên nhân thì bọt khí sẽ hoàn toàn biến thành màu vàng, thể tích cũng lớn như một căn phòng.
- Đây chính là mộng cảnh của vị trưởng lão kia.
Phương Tiểu Nhân chỉ vào một bọt khí dưới chân nói.
Bọt khí có màu vàng kim nhạt, bên ngoài có ánh sáng lưu chuyển, nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng ẩn giấu trong đó là một tia khí tức nguy hiểm.
- Hôm qua bị hắn phát hiện nên hôm nay hắn đã làm phòng hộ cho mộng cảnh, chỉ cần chúng ta đi vào thì sẽ lập tức bị hắn phát hiện.
Phương Tiểu Nhân nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Lúc này, bọn hắn đã đi tới chủ phong của vực Vạn Hòa, nơi này khắp nơi đều là bọt khí màu trắng sáng, trung ương ngẫu nhiên xen lẫn mấy bọt khí màu vàng.
Với lại càng đi lên thì bọt khí màu vàng lại càng nhiều.
Mỗi một bọt khí thì đều đại biểu cho một vị tiên nhân trở lên.
Diệp Tùy Phong từ xa nhìn lại, khi đến gần vị trí đỉnh núi, một mộng cảnh khổng lồ, tản ra ánh sáng màu vàng chói mắt, ở trong tầm mắt của hắn, mộng cảnh giống như một mặt trời xán lạn.
- Tìm được rồi.
Diệp Tùy Phong cười ha ha, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng, cả hai người lập tức biến mất.
Sau khi xuất hiện lần nữa thì đã đi tới cái cửa vào của mộng cảnh có ánh sáng màu vàng xán lạn đó.
Phương Tiểu Nhân nhìn mộng cảnh trước mắt, vẻ mặt của nàng đột nhiên thay đổi.
- Đại ca, ngươi nghĩ kỹ lại đi!
- Chỉ sợ thực lực của chủ nhân mộng cảnh này cũng là cảnh giới Kim Tiên, chúng ta đi vào thật chỉ có một con đường chết!
Nàng cực kỳ nghiêm túc nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Nói hay lắm.
- Về sau đừng nói nữa.
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Phương Tiểu Nhân, Diệp Tùy Phong một tay bắt lấy nàng, trực tiếp lách mình nhảy vào trong Mộng Thê màu vàng.
Khi bị ánh sáng màu vàng hoàn toàn bao phủ, trong đầu của Phương Tiểu Nhân chỉ có một suy nghĩ.
Xong đời!
Nhưng Diệp Tùy Phong vẫn chỉ giống như bình thường.
Sau khi vừa bước vào Mộng Thê đã lập tức có một khí tức cường đại lại bá đạo nhào tới trước mặt hai người.
Đó là thủ đoạn phòng ngự bị động của mộng cảnh, nếu như không đủ thực lực thì sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Thấy vậy, Diệp Tùy Phong vung tay lên, lượng lớn lực lượng mộng cảnh lập tức từ bốn phương tám hướng lộn xộn mà tới, dung nhập vào trong cơ thể của hắn.
Cùng lúc đó, tạo thành một tầng cách ngăn màu đỏ tím, ngăn cản toàn bộ khí tức bá đạo kia ra bên ngoài, làm cho nó thể nào làm thương tổn tới hắn và Phương Tiểu Nhân chút nào.
Sau đó, Diệp Tùy Phong mang theo Phương Tiểu Nhân cùng nhau trực tiếp xuyên qua bình chướng mộng cảnh, tiến vào trong mộng cảnh.
…
Đêm khuya.
Trong một đại viện hoa lệ.
Một tiếng vang nhỏ từ một cửa nhỏ ở trong góc tường viện bị người từ trong đẩy ra, sau đó, một nữ tử mặc đấu bồng màu đen chạy ra.
Nữ tử thăm dò, nhìn trái nhìn phải một lát, sau khi phát hiện không ai thì mới rón rén đi ra, cẩn thận đóng kỹ cửa sân, đội mũ trùm màu đen lên đầu.
Nàng cúi đầu, nhanh chóng đi về hướng con đường nhỏ bên cạnh.
Nhưng còn đi chưa được mấy bước thì một bàn tay gầy còm lại bỗng nhiên từ trong rừng trúc bên cạnh đưa ra ngoài, chuẩn xác bắt lấy cổ tay của nữ tử.
Nữ tử giật mình kêu lên, nhưng khi nhìn rõ người kia mặt thì mới yên lòng.
- Tông Nguyên ca.
Nàng gọi một tiếng.
- Yên Nhiên, nhanh đi theo ta!
Tông Nguyên nói nhỏ một câu, sau đó lôi kéo Yên Nhiên theo chui vào trong rừng trúc.
Hai người lượn quanh ở trong rừng trúc thật lâu, cuối cùng đi tới một chỗ cực kỳ bí mật.
Hai tay Tông Nguyên nắn pháp quyết, sau khi hoàn thành thi pháp, một mật đạo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.
- Nơi này có thể trực tiếp đi ra ngoài thành.
Tông Nguyên nói xong, nhìn về phía Yên Nhiên ở bên cạnh.
- Yên Nhiên, ngươi có thật sự muốn đi với ta, bỏ xuống tất cả, lưu lạc thiên nhai không?
Hai mắt Yên Nhiên đầy thâm tình.
- Tông Nguyên ca, cho dù có xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ vẫn luôn hầu ở bên cạnh ngươi.
- Ta không cần gì cả, huynh mới là tất cả của ta.
Lời nói này làm cho Tông Nguyên cực kỳ cảm động.