Chương 585: Tông Nguyên Và Nạp Lan Yên Nhiên.
Tông Nguyên chăm chú bắt lấy tay Yên Nhiên, kiên định nói:
- Không có bất kỳ người nào có thể tách chúng ta ra, ta sẽ dùng cả đời để bảo vệ nàng!
Nói xong, hai người liếc nhau, nhẹ gật đầu, dứt khoát kiên quyết nhảy vào trong mật đạo.
Mật đạo lờ mờ, không có bất kỳ ánh sáng gì.
Hai người nắm thật chặt tay của nhau, không biết đi về phía trước bao lâu.
Cuối cùng, phía trước xuất hiện một vòng ánh sáng màu trắng.
Ánh sáng cũng không quá sáng, nhưng ở trong mắt Tông Nguyên thì đó chính là cánh cửa dẫn tới tự do, là ngọn lửa hi vọng cháy hừng hực.
- Nhanh lên, chúng ta sắp đi ra rồi!
Tông Nguyên kích động nói, sau đó tăng thêm tốc độ, phóng tới lối ra của mật đạo.
Nhưng đúng vào lúc này, một làm cho âm thanh của hắn tuyệt vọng vang lên ở phía trước.
- Yên Nhiên, ngươi làm ta quá thất vọng.
- Phanh!
Đến một tiếng, mật đạo tràn đầy bóng tối bỗng nhiên hoàn toàn sáng lên, ánh sáng chói mắt làm cho Tông Nguyên khó mà mở to mắt được.
Chờ sau khi hắn khôi phục tầm mắt thì một lão ẩu tay cầm quải trượng đã chặn ở con đường phía trước của bọn hắn.
- Bà nội!
Yên Nhiên kinh hô một tiếng, cơ thể lại là có chút như nhũn ra.
Lúc này, gương mặt của Tông Nguyên đã trầm như nước.
- Ngươi còn biết ta là bà nội của ngươi?
Âm thanh của lão ẩu không lớn, nhưng cực kỳ uy nghiêm, đó là khí thế của người ở địa vị cao lâu dài.
- Ta đã nói ngươi phải cắt đứt quan hệ với hắn, từ giờ không được gặp nhau nữa, vì sao còn lén lút gặp mặt?
Vẻ mặt Yên Nhiên đầy đau thương.
- Bà nội, ngươi hai thành toàn cho chúng ta đi.
- Ta và Tông Nguyên ca là yêu nhau thật lòng!
Lão ẩu hừ lạnh một tiếng.
- Im ngay!
- Từ trước đến giờ, nữ tử Nạp Lan gia chúng ta đều chưa từng xuất hiện chuyện gả cho, đây là sỉ nhục của gia tộc!
- Ta ngăn cản các ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi!
Nói xong, bà duỗi ra cánh tay khô héo của mình:
- Tới đây.
- Trở về với ta, ta sẽ coi chuyện hôm nay như chưa từng xảy ra.
Nạp Lan Yên Nhiên nắm thật chặt tay của Tông Nguyên, nàng không muốn phải trở về ngôi nhà đầy quy tắc sâm nghiêm kia kia nữa.
Lão ẩu thấy nàng chậm chạp không có trả lời, ánh mắt dần dần âm trầm.
- Trở về, đối với mọi người đều tốt.
- Nếu như ngươi vẫn chấp mê bất ngộ như cũ, vậy ta sẽ giúp ngươi diệt trừ căn nguyên của vấn đề này triệt để.
Nói xong, bà lão nâng quải trượng lên, chỉ về phía Tông Nguyên.
Lập tức, một lực lượng cường đại gắt gao khóa chặt Tông Nguyên, trực tiếp để thân thể của hắn lơ lửng cách mặt đất một đoạn.
Tông Nguyên muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện mình ngay cả nói cũng không thể nói được, hô hấp cũng trở nên càng ngày càng khó khăn.
Cảm giác ngạt thở mãnh liệt, quét sạch cả người.
- Không!
Yên Nhiên bi thiết một tiếng, nhìn Tông Nguyên chịu khổ, nước mắt nàng không cầm được chảy xuống.
- Bà nội, người bỏ qua cho huynh ấy đi!
- Ta cầu xin người…
Nàng quỳ gối quỳ xuống đất, đau khổ cầu khẩn lão ẩu phía trước.
Nhưng vẻ mặt của lão bà vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, lạnh lùng nói:
- Chỉ cần ngươi đồng ý với ta, từ giờ trở đi sẽ mãi mãi không gặp hắn nữa thì ta sẽ bỏ qua tên tiểu tử thúi này.
- Hắn sống hay chết, quyền lựa chọn ở trên tay ngươi.
Yên Nhiên lệ rơi đầy mặt.
Nàng yêu Tông Nguyên tha thiết, cho dù chết thì nàng cũng không muốn tách ra khỏi hắn.
Nhưng sao nàng có thể tận mắt nhìn hắn chết thảm ở trước mặt mình được?
Nhìn Yên Nhiên thương tâm, trái tim Tông Nguyên như bị đao cắt, nhưng hắn lại không thể nào phản khán được.
Mà khóe miệng lão bà lại hơi cong lên.
Lão vô cùng hiểu rõ Yên Nhiên, vì để cho Tông Nguyên sống sót, nàng nhất định sẽ đồng ý với mình.
Quả nhiên, sau một lát, Yên Nhiên cũng chậm rãi đứng dậy.
Nàng tuyệt vọng nhìn thoáng qua Tông Nguyên đang lâm nguy, sau đó quay đầu nhìn về phía lão bà.
- Bà nội, người thả huynh ấy ra đi…
- Ta đồng ý với người, sẽ cùng người trở về Nạp Lan gia, từ giờ trở đi sẽ vĩnh viễn không gặp Tông Nguyên nữa…
Trên mặt lão ẩu lộ ra nụ cười.
Nhưng Nạp Lan Yên Nhiên còn chưa kịp cười xong thì ánh mắt đau thương của nàng đột nhiên biến đổi.
- Vĩnh không gặp gỡ cái rắm!
Nàng nhìn hằm hằm lão bà, lớn tiếng nói:
- Người cho rằng ép ta như vậy thì sẽ có thể chia rẽ chúng ta à?
- Ta cho người biết, bất luận là ai cũng không thể chia cách hai người chúng ta!
- Cho dù chết thì chúng ta cũng phải chết cùng nhau!
Yên Nhiên bỗng nhiên bạo phát, nàng phun ra một thanh phi kiếm cực nhỏ lơ lửng ở chỗ mi tâm của mình.
Đó là pháp bảo bản mệnh của nàng, một ý niệm là sẽ có thể phá hủy thần hồn của mình, ngay cả lão ẩu cũng không có cách nào ngăn cản.
Biến cố này làm cho lão bà lập tức ngây ngẩn cả người.
Cho tới bây giờ, bà vẫn không ngờ rằng Yên Nhiên luôn luôn tính cách mềm yếu, không ngờ lại trở nên cứng rắn như thế, tình nguyện lựa chọn chết chung cũng không nguyện ý tách ra khỏi Tông Nguyên.
Đây cũng không phải là Nạp Lan Yên Nhiên mà bà biết!
Mà Tông Nguyên đang bị trói chặt, nhìn thấy Yên Nhiên lựa chọn cùng mình chết chết chung thì nước mắt không cầm được chảy ra.
Có được một nữ tử như vậy là một việc may mắn dường nào!
Chết à?
Hắn cho tới bây giờ đều không sợ chết, nhưng nếu như quãng đời còn lại không có Yên Nhiên thì so với chết còn tra tấn hơn.
- Ngươi đừng cho là ta không dám động thủ!
Lão ẩu triệt để trầm mặt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên Nhiên.
- Động thủ đi.
Nhưng vào lúc này, Yên Nhiên đã hạ quyết tâm.
- Cùng chết với Tông Nguyên ca, là một việc hạnh phúc nhất từ trước đến giờ của ta.
Lão bà triệt để nổi giận.
Bà hận nhất vãn bối của mình không nghe lời.
- Tốt, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Lão ẩu chấn quát một tiếng, khí thế cường đại ầm vang bộc phát, lại là một lần công kích không khác biệt, bà muốn cùng nhau giết chết Yên Nhiên và Tông Nguyên.
Nhưng ngay khi công kích sắp rơi lên trên người bọn hắn thì một lực lượng hùng hậu từ phía sau truyền đến, trực tiếp đánh tan công kích của lão ẩu.
“Ầm ầm” một tiếng, trong mật đạo xảy ra nổ tung mãnh liệt, nổ Tông Nguyên và Yên Nhiên bay trở về.
Đồng thời, cũng giải trừ giam cầm trên người Tông Nguyên.