Chương 587: Trách Nhiệm Của Mộng Sư.
Tông Nguyên hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra đầy hồi ức.
- Ta dốc hết toàn lực, trải qua các loại gặp trắc trở, ta từng bước mạnh lên, chính là vì một ngày có thể quang minh chính đại cưới Yên Nhiên.
- Sau ba năm, ta đã làm được.
- Khi ta lần nữa bước chân vào gia tộc Nạp Lan thì thực lực của ta đã đầy đủ nghiền ép tộc trưởng Nạp Lan.
- Nhưng Yên Nhiên cũng đã rời xa ta.
Diệp Tùy Phong hơi nhếch mi:
- Nàng đã lập gia đình à?
Tông Nguyên lắc đầu:
- Không có.
- Sau khi nàng về đến gia tộc đã tự nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai.
- Sau đó gia tộc Nạp Lan sắp xếp cho nàng một vị hôn phu hợp cách, nàng đã lựa chọn treo cổ tự tử, không lưu lại gì nữa.
- Ta đã đến trễ.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Nội dung cốt truyện này tuy hơi cẩu huyết một chút, nhưng cực kỳ thực tế.
Người có tình cuối cùng đến được với nhau vẫn quá ít, cho nên mới thường sẽ bị người nói chuyện say sưa, lưu truyền vĩnh cửu.
Thế gian này còn nhiều, rất nhiều lưỡng tình tương duyệt, nhưng bởi vì do nhiều nguyên nhân mà không thể đạt được ước muốn, cuối cùng rời xa nhau.
- Ta lúc đầu ta hy vọng dường nào mình có thể chết ở trong mật đạo kia.
- Ta cũng khát vọng dường nào, lúc ấy cha của ta có thể ra tay, giúp chúng ta ngăn cản tộc trưởng Nạp Lan cường đại lại.
- Chỉ tiếc, tất cả đều không thể làm lại.
- Cho dù ở trong mơ, ta cũng liên tục trải qua mất đi, tái diễn đau xót.
Tông Nguyên thở thật dài.
- Thật ra ta rất cảm ơn các ngươi.
- Bởi vì đây là một lần duy nhất ta được như nguyện sau vô số lần tách rời lặp lại.
Trong lòng của Diệp Tùy Phong cảm thán.
Đây cũng là một người si tình, với lại lúc này, hắn cũng hiểu rõ nghề nghiệp Mộng Sư này.
Sau khi tiến vào mộng cảnh của Tông Nguyên, sở dĩ hắn không lựa chọn trực tiếp tới gặp mà lại dung nhập vào nội dung cốt truyện trong mộng của hắn chính là muốn xem thử, Mộng Sư đến cùng là cái gì.
Mượn dùng mộng cảnh, thay đổi kết cục, thư giãn cảm xúc, trấn an thần hồn.
Đó chính là Mộng Sư.
Đây cũng chính là phương thức Hiểu Hiểu dùng để tiêu trừ ác niệm của chúng sinh.
- Tốt.
Tông Nguyên bỗng nhiên thu hồi cảm xúc, khôi phục vẻ mặt uy nghiêm.
- Mặc dù ta rất cảm ơn các ngươi đã giúp ta viết một kết cục ta muốn, nhưng…
- Các ngươi dám tùy tiện xâm nhập vào giấc mơ của ta thì phải tiếp nhận hậu quả.
- Các ngươi, quá làm càn!
Tông Nguyên lạnh lùng nói.
………
- Ta bị ép buộc!
Sau khi cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trên người Tông Nguyên, Phương Tiểu Nhân lập tức hoảng hồn.
- Thúc, ta thật không phải cố ý mạo phạm ngài!
- Hắn ép ta cùng đi tới đây, ta không muốn đi nhưng ta lại không đánh lại hắn.
- Ta thật sự bị ép buộc.
Nàng chỉ muốn trấn an thần hồn, tiến hành tu luyện Mộng Sư, thuận tiện nhìn trộm một chút bí mật của người khác mà thôi, lại không phạm tội lớn ngập trời gì.
Vì sao bây giờ lại biến thành như vậy?!
Vẻ mặt của Phương Tiểu Nhân tràn đầy ủy khuất, nước mắt đều sắp rơi xuống.
Tông Nguyên nhìn bộ dáng sắp khóc của nàng, dời ánh mắt lên trên người Diệp Tùy Phong.
- Nàng ấy nói có phải thật không?
- Quan hệ của hai người các ngươi là như thế nào?
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm.
- Là thật.
- Nàng ấy là đệ tử của ta, chỉ là không quá nghe lời, ta chỉ muốn mang theo nàng ấy lịch luyện một chút mà thôi.
Phương Tiểu Nhân nghe thấy câu nói này, lập tức không thuận theo.
- Ai là đệ tử của ngươi?
- Chúng ta rõ ràng không hề có quan hệ gì, mà cho dù có thì cũng là quan hệ kẻ thù!
Diệp Tùy Phong nhìn bộ dáng gấp gáp của nàng, cười ha ha nói.
- Ngươi xem, đơn giản chính là một nghịch đồ.
Phương Tiểu Nhân tức đến thở phì phò, ngay cả lời cũng không biết nên nói như thế nào.
Mà Tông Nguyên thì lại lắc đầu.
- Được rồi, không quản quan hệ của các ngươi ra sao.
- Dám lấy giấc mơ của ta làm nơi lịch luyện thì phải bỏ ra cái giá tương ứng.
Nói xong, hắn duỗi ra một bàn tay lớn, trực tiếp chụp vào Diệp Tùy Phong.
Lực lượng khổng lồ lập tức hiện ra, đó không phải là lực lượng mộng cảnh, mà là thực lực Kim Tiên của Tông Nguyên.
Vẻ mặt của Phương Tiểu Nhân tuyệt vọng, xem ra hôm nay thật sự xong rồi.
Nhưng nàng đợi một lát, Diệp Tùy Phong cũng không bị Tông Nguyên bắt đi, vẫn như cũ lẳng lặng đứng tại chỗ.
Tông Nguyên chậm rãi nhíu mày.
- Chúng ta cũng không làm chuyện xấu xa gì, không đáng kêu đánh kêu giết như vậy chứ?
Diệp Tùy Phong cười nói.
Tông Nguyên hơi hừ một tiếng.
- Tu luyện giới dựa vào thực lực, mà không phải thiện lương.
- Uy nghiêm của cường giả không thể xâm phạm!
Nói xong, hắn lần nữa ra tay, xuất ra lực lượng càng thêm mạnh mẽ, chụp vào Diệp Tùy Phong.
Nhưng Diệp Tùy Phong vẫn đứng im tại chỗ như cũ.
- Nói rất hay.
- Như vậy ngươi xâm phạm uy nghiêm của cường giả ta thì có phải cũng nên trả giá đắt hay không?
Diệp Tùy Phong chậm rãi đưa tay ra.
Trong hư không, lực lượng mộng cảnh từ trong vô tận hiện lên, chạy về phía trong thân thể hắn.
Khí thế trên người hắn lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng bay vụt rõ rệt.
Cửu Nạn, Địa Tiên, Thiên Tiên.
Trong ánh mắt khiếp sợ của hai người, Diệp Tùy Phong một đường vượt qua Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, sau đó cuối cùng leo lên cảnh giới Tiên Tôn mới chậm rãi ngừng lại.
Lực lượng vô biên trực tiếp phá hủy công kích của Tông Nguyên, quét sạch toàn bộ mộng cảnh màu vàng.
Ánh mắt của Tông Nguyên đầy hoảng sợ, nhịn không được lui lại hai bước.
Hắn từng nghe nói đến nghề nghiệp Mộng Sư này, thực lực của bọn hắn ở trong giấc mộng có thể cao hơn một hai tầng so với hiện thực.
Nhưng càng cường đại thì loại chênh lệch này sẽ càng nhỏ.
Phán đoán như thế, cái tên trước mắt này chí ít cũng có thực lực Đại La Kim Tiên, nếu không thì tuyệt đối không thể đăng lâm Tiên Tôn ở trong giấc mộng.
- Ngươi.
- Thật sự là mang theo đệ tử đến rèn luyện à?
Tông Nguyên kinh ngạc nói.
Mà lúc này, sau khi Phương Tiểu Nhân khiếp sợ thì lập tức kịp phản ứng.
- A đúng đúng đúng!
- Ta chính là đệ tử của hắn!
- Ngươi mau buông ta ra, nếu không sư phụ ta sẽ làm cho ngươi đẹp mặt!