Chương 588: Thánh Địa Ngọc Lan.
Tốc độ trở mặt cỡ này làm cho Diệp Tùy Phong chỉ biết lắc đầu.
- Ta cũng không ác ý gì.
Diệp Tùy Phong bình tĩnh nói:
- Sở dĩ tiến vào giấc mộng của ngươi, thứ nhất là vì rèn luyện, thứ hai chính là muốn tìm ngươi hỏi thăm những chuyện khác.
- Nếu như ngươi đồng ý thì chúng ta sẽ ngồi xuống từ từ tâm sự.
- Cho dù ngươi không đồng ý thì cũng phải đồng ý.
Hắn cũng không muốn nói lời uy hiếp gì.
Vẻ mặt của Tông Nguyên âm tình bất định.
Hắn không biết loại tồn tại như Diệp Tùy Phong đếm tìm mình đến tột cùng là vì chuyện gì, nhưng đúng là sau khi bọn hắn tiến vào mộng cảnh của mình thì không có làm chuyện gì khác thường.
Có lẽ có thể giao lưu một phen, với lại hắn thật sự cũng không có lựa chọn nào khác.
- Được thôi.
Tông Nguyên chậm rãi nói
Sau một lát, một cái bàn màu vàng lơ lửng trong mộng cảnh, ba người Diệp Tùy Phong, Tông Nguyên và Phương Tiểu Nhân ngồi đối diện nhau.
- Ngươi chính là Vực chủ vực Vạn Hòa của Thanh Lan Tông à?
Diệp Tùy Phong trực tiếp mở miệng hỏi.
- Không sai, bản thân ta quản lý vực Vạn Hòa đã hơn mười năm.
Tông Nguyên trả lời.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Bên ngoài nghe đồn, thực lực của chưởng giáo Thanh Lan Tông chính là cảnh giới Đại La Kim Tiên, như vậy một Vực chủ có cảnh giới Kim Tiên Hậu Kỳ cũng là chuyện cực kỳ hợp lý.
- Vậy thì về chuyện vết kiếm, ngươi biết gì về nó không?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Tông Nguyên sững sờ:
- Vết kiếm gì?
Diệp Tùy Phong đưa ngón trỏ ra, điểm ở trong hư không.
Lực lượng mộng cảnh hội tụ, dần dần ngưng kết thành một viên đá xanh to lớn, ở chính giữa của viên đá là một vết kiếm hằn sâu, tản ra khí tức vô cùng sắc bén.
- Khi đệ tử của ta tham gia giải thi đấu ngộ đạo đã từng tìm hiểu được vết kiếm này.
- Ta muốn biết nó tới từ đâu?!
Tông Nguyên ồ thật dài một tiếng, hắn vốn cho rằng Diệp Tùy Phong muốn dò xét một ít bí mật của Thanh Lan Tông, nhưng không ngờ lại vì chuyện này.
- Đó là một vị trưởng lão kiếm đạo trong tông môn chế ra, chuyên dùng để cho môn hạ đệ tử lĩnh hội kiếm đạo.
- Rất nhiều nơi trong Thanh Lan Tông đều có tồn tại vết kiếm này.
Hắn giải thích nói.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
- Ta hỏi là ngươi có biết nguồn gốc chân chính của vết kiếm hay không?
- Không nên nói với ta chính là vị trưởng lão kia chém ra.
Vết kiếm này đến từ Diệp Hoàng, bây giờ hắn chỉ muốn biết, Diệp Hoàng chém ra một kiếm như thế ở đâu.
Tông Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
- Vết kiếm này đúng là không phải vị trưởng lão kia chém ra.
- Nhưng nguồn gốc chân chính của nó thì ta cũng không quá rõ ràng.
- Ta chỉ nghe loáng thoáng là hình như nó từ Thánh Địa lưu truyền xuống, ở trong đó ẩn chứa đại đạo vô thượng, nếu có thể chân chính lĩnh hội thì có thể đăng lâm đỉnh cao nhất của kiếm đạo.
- Chỉ tiếc, con đường tu luyện chính của ta không liên quan nên không chú ý quá nhiều.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày.
Không phải bắt nguồn từ Thanh Lan Tông à?
- Ngươi vừa nói, Thánh Địa gì?
Hắn hỏi tiếp.
- Đương nhiên là thánh địa Ngọc Lan.
Tông Nguyên cười nói:
- Có thể có rất nhiều người không hiểu rõ ràng, thật ra Thanh Lan Tông chúng ta có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với thánh địa Ngọc Lan, đây cũng là nguyên nhân thực sự mà chúng ta có thể đứng sừng sững mấy ngàn năm không ngã.
Hắn nhấn mạnh Thánh Địa một lần, hình như muốn mượn chuyện này để Diệp Tùy Phong kiêng kị.
Nhưng trong lòng của Diệp Tùy Phong chỉ có nghi hoặc, cho tới bây giờ hắn đều chưa nghe nói đến thánh địa Ngọc Lan này.
- Chuyện liên quan tới vết kiếm, ta chỉ biết như vậy.
Tông Nguyên nói.
Diệp Tùy Phong cũng không tiếp tục hỏi nữa, xem ra muốn triệt để điều tra rõ ràng thì cần phải tìm được trưởng lão khắc ấn vết kiếm kia mới được.
- Trưởng lão kiếm đạo ngươi vừa nhắc đến tên là gì?
Tông Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, nói:
- Diêm Chân.
- Nếu như ngươi thật muốn tìm hắn thì tốt nhất trước nên thông qua tông chủ, bởi vì thân phận của hắn là Thái Thượng trưởng lão của Thanh Lan Tông.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, yên lặng ghi nhớ cái tên này.
- Được, chuyện vết kiếm trước để qua một bên, ta còn có một chuyện khác muốn hỏi ngươi.
Nói xong, hắn lần nữa chỉ tay ra, tảng đá xanh biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một đại đỉnh tràn ngập Nguyện Lực.
- Đỉnh Cầu Nguyện?
Tông Nguyên vừa liếc mắt đã nhận ra nó.
Sau đó, vẻ mặt hắn có chút quái dị, nói:
- Đỉnh Cầu Nguyện là một vị Thái Thượng trưởng lão khác luyện chế ra.
- Cũng giống như vết kiếm đó, nguồn gốc của nó cũng đến từ thánh địa Ngọc Lan.
Diệp Tùy Phong sửng sốt.
Thánh địa Ngọc Lan này đến cùng là thế lực từ đâu tới?
………
Trong lúc trao đổi với Tông Nguyên, Diệp Tùy Phong dần dần hiểu rõ tình huống căn bản của Thanh Lan Tông.
Thì ra, nó cũng giống như Vĩnh Tường Môn, cũng không phải là một tông môn hoàn toàn độc lập.
Vĩnh Tường Môn là một hạ tông của Thanh Lan Tông, mà Thanh Lan Tông theo một ý nghĩa nào đó, thật ra cũng là hạ tông của thánh địa Ngọc Lan.
Tông môn giống như Thanh Lan Tông còn có mấy cái nữa, đều là đại tông nhất phẩm được thánh địa Ngọc Lan trợ giúp và tham gia tạo dựng từ vài ngàn năm trước, đến giờ vẫn sừng sững không ngã.
Mà Diêm Chân và vị kia Thái Thượng trưởng lão chế tạo ra Đỉnh Cầu Nguyện kia đều là người của Thánh Địa trước kia bị sai phái tới đây.
Lúc trước, biến cố xảy ra, thế giới hỗn loạn.
Thánh địa Ngọc Lan hoành không xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, trọng chỉnh trật tự.
Sau đó, thánh địa khai chi tán diệp, thành lập rất nhiều đại tông nhất phẩm như Thanh Lan Tông, một lần nữa bình định loạn thế xuống, sau khi dần dần phát triển thành tu luyện giới phồn thịnh như bây giờ.
- Ta luôn cảm thấy ngươi tìm lộn chỗ.
Tông Nguyên nói:
- Đáp án của những vấn đề ngươi đưa ra, ta thấy có lẽ chỉ có ở trong Thánh Địa mới có thể chân chính tìm được.
Diệp Tùy Phong yên lặng, thật ra trong lòng của hắn cũng đã có tính toán.
Cho dù là vết kiếm của Diệp Hoàng, hay đỉnh Hương Hỏa ở trấn Ngô Đồng thì đều là vật liệu thuộc về cấp bậc đỉnh cao nhất của thế giới.