Chương 591: « Chúa Tể Ngã Xuống - Thánh Địa Thiên Khuyết ».
Diệp Tùy Phong lập tức bừng tỉnh, thì ra là Tông Nguyên tặng.
Dựa vào khối Vực Chủ Lệnh này, trên cơ bản hắn đã có thể đi đến hầu hết các nơi trong Thanh Lan Tông.
Trong đó cũng bao gồm trọng địa của tông môn, Tàng Kinh Các.
- Giúp ta cảm ơn ngài ấy.
- Phiền ngươi chuyển lời với ngài ấy, chỉ cần không làm loạn gì, ngài ấy nhất định sẽ đạt được thứ mình muốn.
Diệp Tùy Phong nói.
- Nhất định.
Lôi Hải nhẹ gật đầu.
- Diệp công tử còn cần ta làm chuyện gì nữa không?
Diệp Tùy Phong nghĩ đi nghĩ lại nói:
- Có lẽ không có.
Nhưng Lôi Hải lại cực kỳ nhiệt tình.
- Có cần ta đổi cho ngươi một nơi ở tốt hơn hay không?
- Không cần, cái này là được rồi.
- Vậy thì ta sẽ điều động mấy đệ tử tới chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho ngươi?
- Cũng không cần.
- Làm ấm giường thì sao?
- Ngạch. Không cần.
Lôi Hải chu đáo, chuyện gì đều cân nhắc đến, chỉ có điều đều bị Diệp Tùy Phong từ chối toàn bộ.
Nhưng bộ dạng của hắn cũng không tức giận chút nào, mà trước khi đi còn đưa cho Diệp Tùy Phong một viên ngọc phù truyền tin của mình, nói mọi người đều đến từ Vĩnh Tường Môn, nên giúp đỡ nhau nhiều hơn.
Chỉ cần có chuyện thì chỉ cần nói một câu, hắn sẽ lập tức đến ngay.
Loại biểu hiện này làm cho Ẩm Hương và Thiên Thiên ngây ra như phỗng, vẻ mặt hốt hoảng, giống như nằm mơ.
Đợi sau khi đến Lôi Hải rời khỏi, cả hai cũng thật lâu không thể lấy lại tinh thần.
- Khụ khụ.
Diệp Tùy Phong ho khan hai tiếng, làm cho Ẩm Hương giật mình tỉnh lại.
- Ừm. Vừa rồi ngươi nói Lôi Hải chính là người vừa rồi à?
Hắn hỏi.
Ẩm Hương ngơ ngác nhẹ gật đầu.
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm:
- Ta cảm giác hắn cũng không hung thần ác sát gì mà.
- Có phải giữa các ngươi có hiểu lầm gì đó hay không?
Ẩm Hương há to mồm, không biết nên trả lời thế nào.
Trước kia, mỗi lúc có người của Vĩnh Tường Môn gặp được Lôi Hải, không phải là bị cố ý làm khó dễ thì chính là bị đánh gần chết ném trở về.
Ngay hôm qua, còn có người nói với bà, Lôi Hải chuẩn bị làm khó đám người Vĩnh Tường Môn ở trong lần khảo hạch này.
Nhưng trời mới biết, hôm nay hắn lại bỗng nhiên biến thành một đại thúc hiền lành đầy nhiệt tình!
Đầu óc Ẩm Hương trống rỗng, cảm thấy mình muốn điên rồi, hoặc chính là còn đang nằm mơ chưa tỉnh lại.
- Ha ha, xem ra hắn ta sẽ không làm ra chuyện gì ngáng chân đối với chúng ta đâu.
- Hôm nay, ta còn có chuyện khác, cáo từ trước, ngươi quan tâm Lăng Vân kỹ một chút, đối thủ của con bé cũng không phải dễ đối phó.
Nói xong, Diệp Tùy Phong đưa ngọc phù truyền tin của Lôi Hải cho Ẩm Hương.
Chính là lễ vật hắn tặng cho Vĩnh Tường Môn, với lại viên ngọc phù truyền tin này ở một mức độ nào đó chính là “Người hộ đạo” thích hợp với bọn hắn nhất.
Nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành trước thời gian.
Sau một lát, Diệp Tùy Phong thuận lợi đi vào trong Tàng Kinh Các của Thanh Lan Tông.
Có Vực Chủ Lệnh, gần như hắn đều thông suốt tất cả con đường ở đây.
Hắn tìm được khu vực cất giữ thư tịch ghi chép lịch sử, thuần thục bắt đầu tìm kiếm.
Rất nhanh, hắn đã tìm được một quyển sách cực kỳ có giá trị.
« Chúa Tể Ngã Xuống - Thánh Địa Thiên Khuyết ».
…..
Thức tỉnh hơn nửa năm, Diệp Tùy Phong cũng thấy được cái tên quen thuộc đầu tiên.
Thánh địa Thiên Khuyết.
Đã từng là thế lực đỉnh tiêm cường thịnh nhất của Tiên giới, thực lực tương xứng với Huyền Đô.
Lúc trước, khi Diệp Tùy Phong mua sắm bùn đất đã gặp được Chuẩn Đế Hề Lam, hắn chính là người của thánh địa Thiên Khuyết.
Sau khi tại tái tạo cửu thiên thập địa, thánh địa Thiên Khuyết trở thành bá chủ duy nhất trong đại vực Thái Ly, sau đó quản lý toàn bộ Thái Ly giới sau khi dung hợp.
Nếu như không có ngoại lực can thiệp thì ít nhất trong thời gian vài triệu năm, địa vị của thánh địa Thiên Khuyết cũng sẽ không bị khiêu chiến.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy tên của quyển sách này, trong lòng của Diệp Tùy Phong có một tia dự cảm không tốt.
« Chúa Tể Ngã Xuống»
Đến cùng, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Tùy Phong lật quyển sách ra.
Sau một lát, một chữ hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Thiên Phạt.
Không khác phỏng đoán của Diệp Tùy Phong nhiều lắm, khi giới Thái Ly vừa hình thành thì thánh địa Thiên Khuyết đã chấp chưởng thiên địa, sáng tạo ra một giới tu luyện còn phồn vinh thịnh thế hơn hiện tại rất nhiều.
Loại tình huống này kéo dài thời gian mấy ngàn năm, đạt đến một đỉnh phong.
Khi đó, mấy chục ngàn người phi thăng, bầu trời không ngừng ngưng tụ lôi kiếp.
Trong thánh địa, mỗi ngày đều có đại đạo oanh minh, người bước lên đỉnh cao một tiếp theo một, chân chính đạt đến độ cao ngang với trời đất.
Nhưng cực thịnh tất suy, hình như là chân lý vĩnh hằng không đổi.
Thiên Phạt không có bất kỳ dấu hiệu gì ầm vang giáng lâm trên thánh địa Thiên Khuyết.
Cường giả của thánh địa đều xuất hiện, đi ngược dòng nước, quyết đấu với trời!
Nhưng Thiên Phạt thật sự rất đáng sợ.
Cho dù thánh địa dốc hết tất cả lực lượng, đánh cược tất cả nội tình thì vẫn như cũ không thể ngăn cản được Thiên Phạt kia.
Thánh địa Thiên Khuyết đã từng có vinh quang vô thượng, chúa tể của Thái Ly giới lại hoàn toàn bị lật úp trong vòng một đêm, hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thánh địa tu luyện mà tỷ tỷ chúng sinh hướng tới lại biến thành một mảnh phế tích âm phong gào thét.
Ngày ấy, chúng sinh khóc lóc đau khổ, thế giới rên rỉ, thiên địa không còn ánh sáng.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, giới Thái Ly phồn thịnh cũng rơi vào trong bóng tối hỗn loạn.
Gió tanh mưa máu, không phân biệt ngày đêm.
Sau khi xem ghi chép hết trong sách, Diệp Tùy Phong nhíu chặt lông mày.
Thiên Phạt à?
Là Thiên Phạt gì mới có thể làm cho một thế lực siêu cấp đứng ở đỉnh của thế giới biến mất trong vòng một đêm, không thấy gì nữa?
Với lại, lúc trước cửu thiên thập địa vừa sinh ra không lâu, căn bản cũng không tồn tại một Thiên Đạo hoàn chỉnh.
Nếu như có thì cũng chỉ có thể là ý chí hóa thân của Tiên giới đã bị tàn phá trước đó, Lý Tiểu Bạch.
Là Tiểu Bạch phá hủy thánh địa Thiên Khuyết à?
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Không thể nào.
Không nói đến Tiểu Bạch có thực lực đó hay không, cho dù có thì với tính cách của con bé cũng không thể làm ra loại chuyện làm cho toàn bộ thế giới đều lâm vào bóng tối này được.