Chương 590: Lôi Hải Trưởng Lão.
Qua một đêm quan sát, hắn thấy Hiểu Hiểu đã cực kỳ thành công đối với việc tạo dựng Mộng Giới.
Với lại hắn còn phải cảm ơn Hiểu Hiểu đã dựng nên Mộng Giới, bởi vì nơi này cực kỳ phù hợp đối với Diệp Tùy Phong giai đoạn hiện tại, có thể thông qua nó làm được không ít chuyện.
- Trời sắp sáng rồi, trở về đi.
- Nhớ kỹ, sau này trước khi tiến vào mộng cảnh của người khác thì nhất định phải sớm dò sét kỹ lương.
Diệp Tùy Phong nói xong, sau đó biến mất khỏi Mộng Giới không thấy gì nữa.
Nhưng khi hắn rời khỏi còn lưu lại một đoàn vật chất màu tím, phiêu phù ở trước mặt Phương Tiểu Nhân.
Đó chính là Mộng Niệm sinh ra sau khi trấn an cảm xúc của Tông Nguyên.
Mộng Niệm của một Kim Tiên đã đủ để Phương Tiểu Nhân dùng trong thời gian rất lâu.
…….
Sắc trời đã sáng.
Diệp Tùy Phong trở về từ Mộng Giới, chậm rãi mở mắt.
Bận rộn một đêm nhưng hắn lại không có bất kỳ cảm giác uể oải nào.
Lực lượng mộng cảnh có nguồn sức mạnh đặc biệt bảo vệ đối với thần hồn, mặc dù hắn đã ở trong giấc mộng cả đêm, nhưng thật ra không gì khác với ngủ một giấc.
- Thật không tệ.
Diệp Tùy Phong đánh giá càng ngày càng cao đối với thế giới do Hiểu Hiểu tạo dựng này.
Chỉ là không biết, bây giờ nàng đang ở phương nào.
Còn có mấy người Diệp Hoàng, Tiểu Hắc, Cốc U Lan nữa.
Một chuyến đi đến Mộng Giới này ngược lại làm Diệp Tùy Phong càng ngày càng nhớ đến bọn nhỏ đáng yêu này.
- Có lẽ các ngươi đều cho rằng ta đã chết rồi!
- Ha ha, đến lúc đó cho các ngươi một kinh ngạc vậy.
Trong lòng của Diệp Tùy Phong rất tốt, khẽ hát rời giường.
Vừa mới rửa mặt xong, ngoài viện đã lại vang lên tiếng đập cửa.
Mở cửa sân ra, hai người là trưởng lão Ẩm Hương, Thiên Thiên đã đứng ở cửa ra vào.
- Có tin xấu.
Vẻ mặt Ẩm Hương rất khó coi.
Diệp Tùy Phong im lặng, nào có ai mới sáng sớm đã mang đến cho người ta tin tức xấu chứ.
Có thể xấu đến mức nào?
- Đi vào trước đi.
Hắn mời hai người đi vào viện, chuẩn bị hai bàn hoa quả nhìn không tệ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Ẩm Hương thì hình như cũng không có tâm trạng hưởng thụ mỹ thực.
- Xảy ra chuyện gì à?
Diệp Tùy Phong tự mình cầm lấy một quả trám, vừa ăn vừa hỏi.
Giọng của Ẩm Hương trầm thấp, nói:
- Ta thăm dò được, người phụ trách khảo hạch lần này là Lôi Hải trưởng lão, trước kia lão cũng từng là người của Vĩnh Tường Môn chúng ta.
Diệp Tùy Phong dừng lại:
- Vậy thì đây là chuyện tốt mới đúng, chẳng phải có thể đi cửa sau à?
Ẩm Hương cười khổ hai tiếng.
- Ngươi có chỗ không biết. Lôi Hải đúng là xuất thân từ Vĩnh Tường Môn, nhưng quan hệ giữa lão ta và tông môn cực kỳ kém.
- Lúc trước, hai bên kém chút đã trở mặt thành thù, lão ta đối với Vĩnh Tường Môn chỉ có cừu hận.
- Với lại người này từ trước đến nay ánh mắt rất cao, lần này lão ta đến phụ trách khảo hạch chắc chắn sẽ chơi ngáng chân đối với các ngươi, tình huống của chúng ta rất không lạc quan!
Diệp Tùy Phong ồ thật dài một tiếng.
Sẽ không phải lại là kiều đoạn đạo lữ (bạn gái hoặc vợ tu luyện chung) bị người ta cưỡng ép cướp đi chứ.
Nhưng hắn cũng không có hứng thú đối với loại chuyện này.
- Ta cảm thấy ngươi quá lo lắng, chắc là Thanh Lan Tông sẽ không để cho lão làm xằng làm bậy đâu.
Diệp Tùy Phong nói.
Ẩm Hương lắc đầu thở dài.
- Thanh Lan Tông khác với Vĩnh Tường Môn.
- Quy củ ở đây còn xa không rõ ràng như ở bên chúng ta, đối với một ít sai lầm không quá nghiêm trọng, phía trên đa phần đều mở một mắt nhắm một mắt.
- Có lẽ bọn hắn còn sẽ cảm thấy, như vậy còn có thể khảo hạch biểu hiện của các ngươi ở trong nghịch cảnh đâu.
Diệp Tùy Phong không thể phủ nhận.
Hoàn toàn chính xác, đối với người ngồi ở vị trí cao thì chúng sinh chính là các quân cờ trong một bàn cơ.
Có đôi khi bọn hắn còn biết cố ý sắp xếp một chút khó khăn, sau đó gắn cho nó mỹ danh là khảo nghiệm thực lực.
Há không biết, một quyết sách nhỏ bé sẽ ảnh hưởng đến tương lai và vận mệnh của rất nhiều người.
Nhưng đối với những chuyện này, cho tới bây giờ Diệp Tùy Phong đều chưa từng chân chính quan tâm.
- Tóm lại, ta đến chính là muốn nhắc nhở ngươi, nếu như sau này gặp Lôi Hải thì nhất định phải cẩn thận một chút.
- Nếu không thì chắc chắn sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết cho mình!
- Lão ta thuộc kiểu người hung thần ác sát!
Ẩm Hương ngưng trọng nói.
Diệp Tùy Phong gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
Nhưng lúc này, trong lòng của hắn đang nghĩ, có nên đi tìm Vực chủ một chuyến nữa, sau đó nói chuyện này với hắn một chút hay không.
Tiếp đó, Ẩm Hương lại dặn dò Diệp Tùy Phong một vài chuyện khác, chuẩn bị mang theo Thiên Thiên rời khỏi.
Nhưng hai người vừa chuẩn bị ra khỏi cửa thì bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Diệp Tùy Phong mở cửa ra, một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu trắng, khuôn mặt nho nhã đang đứng ở ngoài cửa.
Sau khi Làm Ẩm Hương nhìn thấy người kia thì lập tức quá sợ hãi. Thậm chí sau đó còn nhịn không được lui lại hai bước.
- Lôi Hải trưởng lão!
- Ngài. Sao ngài lại tới đây?
Nàng lên tiếng kinh hô.
Lôi Hải cũng nhìn thấy Ẩm Hương, cười ha ha:
- Hả? Là Ẩm Hương trưởng lão à?
- Không ngờ còn còn có thể gặp người quen ở đây.
Lão ta bình tĩnh nói, sau đó chuyển hướng về phía Diệp Tùy Phong:
- Xin hỏi, ngươi có phải là Diệp công tử Diệp Tùy Phong không?
Diệp Tùy Phong nhìn người đàn ông trung niên giọng nói ôn hòa trước mắt này, không tự chủ sờ lên cằm.
Hung thần ác sát?
Nhìn qua có chút không giống nha.
- Đúng, là ta.
- Trưởng lão tìm ta có chuyện gì không?
Diệp Tùy Phong trả lời.
- Có người nói ta đến đây đưa cho ngươi một món đồ.
Lôi Hải cười, sau đó cầm một trữ vật giới chỉ xinh đẹp đưa cho Diệp Tùy Phong.
- Người đó dặn dò ta, nếu như ngươi có nhu cầu gì thì cứ nói với ta, ta chắc chắn sẽ hết sức thỏa mãn ngươi.
Diệp Tùy Phong mở nhẫn trữ vật ra nhìn một chút, trong đó chất đầy linh thạch thượng phẩm sáng loáng, ít nhất cũng có hơn một triệu viên.
Trừ cái đó ra còn có các loại tài nguyên tu luyện không tệ.
Ở chỗ dễ thấy nhất có một khối lệnh bài màu đen đang lơ lửng, trên đó viết năm chữ to: Vực Vạn Hòa Chủ Lệnh.