Chương 593: Nguồn Gốc Vết Kiếm.
Khi đó, hắn có một loại cảm giác bị lường gạt, có lẽ tướng mạo của người kia căn bản lại không tồn tại.
Nhưng, ngay khi hắn chuẩn bị tìm Phương Tiểu Nhân và Diệp Tùy Phong tính sổ thì tông chủ Thanh Lan Tông đã tự mình đi tìm hắn.
Vẻ mặt tông chủ ngưng trọng hỏi thăm hắn chuyện liên quan tới chân dung. Sau đó còn dặn dò hắn không nên khinh cử vọng động, nói là muốn xác nhận chân tướng chuyện này với bên phía thánh địa một chút.
Tông Nguyên lập tức sửng sốt, hắn không ngờ, nam nhân đó lại có thể liên quan đến Thánh Địa.
Hắn đến cùng có thân phận gì?
Tiếp đó, Tông Nguyên lập tức đại môn không ra, nhị môn không bước (không bước ra khỏi nhà), im lặng chờ đợi kết quả.
Bỗng nhiên, ngọc phù truyền tin bên hông hắn vang lên.
Mở ra xem thì chính là tông chủ, Tông Nguyên vội vàng kết nối với hắn.
- Tông Nguyên, ngài xác định người trong mộng mà ngài nhìn thấy chính là hắn chứ?
Giọng của tông chủ ngưng trọng.
- Rất xác định, trừ phi hắn thay đổi dung mạo của mình.
Tông Nguyên trả lời.
Tông chủ lắc đầu.
- Ta cũng hoài nghi như thế, nhưng phía trên trả lời với ta là “không ai có can đảm dám giả mạo người đó”.
Tông Nguyên lập tức giật mình, chẳng lẽ, hắn đã gặp phải đại nhân vật khó lường gì à?
- Hắn đến cùng là ai?
Tông chủ lần nữa lắc đầu.
- Phía trên không có nói cho ta biết, cũng nói chúng ta không được điều tra chuyện này nữa.
- Cuối cùng, bọn hắn chỉ nói một câu.
- Dốc hết tất cả, thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn!
Nhưng làm cho Diệp Tùy Phong không nghĩ tới là, hắn còn chưa kịp đi tìm hai vị Thái Thượng trưởng lão kia thì kết quả người ta đã tìm tới cửa.
Đi cùng với bọn hắn còn có Vực chủ vực Vạn Hòa Tông Nguyên, lại thêm tiểu nha đầu Phương Tiểu Nhân nữa.
Vẻ mặt của Phương Tiểu Nhân tươi cười, gặp mặt đã gọi đại ca.
Diệp Tùy Phong mời bọn hắn đến dưới cây táo ngồi, sau đó mang theo Phương Tiểu Nhân cùng đi chuẩn bị nước trà.
Trên đường, hắn dò hỏi:
- Mấy người này là sao, tới đây làm gì?
Phương Tiểu Nhân vẫn còn chưa hết hưng phấn, nói:
- Ta cũng không biết nữa, y phục của ta mặc không vừa, bọn hắn bỗng nhiên mang đến.
- Với lại thái độ cực kỳ cung kính, nói là có chuyện gì thì cứ nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của Thanh Lan Tông thì bọn hắn đều có thể làm được.
- Đại ca, lần này của chúng ta thật sự phát đạt rồi!
Dáng vẻ của nàng giống như mới trúng thưởng lớn.
Diệp Tùy Phong thì yên lặng, bình thường không có chuyện gì mà ân cần, không phải lừa đảo tức là đạo chích.
Nhưng xem bộ dáng nhiệt tình của bọn hắn cũng không giống đến kiếm chuyện.
Trước gặp một lần lại nói.
Sau một lát, năm người ngồi cùng nhau.
Tông Nguyên vẫn mặc một bộ khôi giáp như cũ, còn có một lão đầu mặc tố y, hắn chính là vị Thái Thượng trưởng lão đã khắc lại vết kiếm của Diệp Hoàng, Diêm Chân.
Mà một vị khác là nữ tử không nhìn ra tuổi tác, nàng chính là là trưởng lão đã luyện chế Đỉnh Cầu Nguyện, Huyền Thanh Nguyệt.
Thực lực của bọn hắn đều là cấp bậc Đại La Kim Tiên.
- Hai vị trưởng lão tới tìm ta chuyện gì vậy?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Hai người liếc nhau, Diêm Chân cười hiền lành, nói:
- Cũng không có gì đặc biệt, chính là ghé thăm ngươi và Tiểu Nhân cô nương một chút, xem các ngươi ở đây có quen không?
Diệp Tùy Phong hỏi nhếch mi.
Có cần phải đối xử đặc biệt quá như vậy không?
…….
- Còn tốt, nơi này ai cũng là nhân tài, nói chuyện lại rất dễ nghe.
- Đặc biệt là Vực chủ đại nhân còn đưa vật này cho ta, ta ở Thanh Lan Tông cực kỳ thuận tiện.
Diệp Tùy Phong lấy ra khối Vực Chủ Lệnh màu đen.
- Ta cũng có!
Phương Tiểu Nhân ở bên cạnh cũng lấy ra.
Diêm Chân nhìn lướt qua hai lệnh bài, sau đó cười nói:
- Không cần dùng.
- Từ giờ trở đi, ta và Thanh Nguyệt Trưởng Lão sẽ đi theo bên cạnh các ngươi, chỉ cần có nhu cầu gì thì cứ tìm chúng ta là được.
Diệp Tùy Phong ngạc nhiên.
Các ngươi làm vậy cũng có hơi khoa trương quá rồi nha!
Không phải chỉ là một Mộng Sư cảnh giới Tiên Tôn thôi à, có thể làm các ngươi kiêng kỵ như vậy à?
Còn Phương Tiểu Nhân ở bên cạnh nghe thấy câu nói này thì đã cao hứng sắp không phân biệt được phương hướng, cả người nhìn qua đều là chóng mặt.
- Diêm trưởng lão quá khách khí rồi.
Diệp Tùy Phong nói:
- Chỉ là ta không biết rõ, tại sao ngài phải làm như vậy?
Hắn vẫn nói ra nghi vấn của mình.
Nụ cười của Diêm Chân không giảm, nói:
- Ngươi và tiểu Nhân đã có quan hệ mật thiết với vị tiền bối kia như vậy, nên bọn ta làm như vậy cũng cực kỳ thích hợp.
Diệp Tùy Phong nghe thấy câu nói này, mới hơi giật mình.
Thì ra là nhờ vẻ mặt của Thần Võ.
- Các ngươi. Đi điều tra hắn à?
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm, có thâm ý nhìn Tông Nguyên một chút.
Vẻ mặt của Tông Nguyên xấu hổ, gượng cười hai tiếng, không nói gì.
- Đã điều tra ra chưa?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Nếu quả như thật tra rõ ràng, hắn cũng muốn biết, Thần Võ bây giờ thế nào.
Diêm Chân cười lắc đầu:
- Dựa vào cấp bậc của chúng ta còn chưa đủ để biết thông tin chi tiết của vị tiền bối kia.
- Nhưng ngươi yên tâm, bên phía Thánh Địa đã dặn dò, cho dù các ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của Thanh Lan Tông thì chúng ta đều sẽ tận lực thỏa mãn.
Diệp Tùy Phong ồ một tiếng, thì ra là nhận được lệnh của người thánh địa Ngọc Lan.
Bên kia chắc là có người nhận biết Thần Võ.
Nhưng bất kể nói thế nào, đây cũng coi là một niềm vui ngoài ý muốn, chí ít không cần mình phải tiếp tục đi vào trong mộng cảnh dọa người nữa.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, mở miệng nói:
- Thật ra ta thực sự có một chút chuyện muốn hỏi hai vị một chút.
Diêm Chân hỏi:
- Là chuyện liên quan tới đạo vết kiếm kia a?
- Ha ha, Tông Nguyên đã nói với chúng ta, hình như vị tiền bối kia tương đối cảm thấy hứng thú đối với vết kiếm và Đỉnh Cầu Nguyện.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Ta cũng đan giúp hắn tìm hiểu tin tức.
- Nếu thuận tiên thì xin ngài nói rõ thông tin chi tiết.
Diêm Chân cười nói:
- Không có gì không thể nói.
- Vết kiếm đó bắt nguồn từ thánh địa.
- Cũng không phải là thánh địa Ngọc Lan mà là thánh địa Thiên Khuyết tồn tại ở vài ngàn năm trước.
Tiếp đó, Diêm Chân nói toàn bộ tin tức về vết kiếm cho Diệp Tùy Phong.
Giống như lúc ấy Tông Nguyên nói, Diêm Chân và Huyền Thanh Nguyệt vốn là người của thánh địa Ngọc Lan.