Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 155. HOÀN.

Ngồi dậy khỏi sô pha, anh vừa đánh giá xung quanh vừa gọi điện thoại cho trợ lý, nhưng điện thoại bên ấy biểu hiện tắt máy, anh đành phải lại chuyển cho thư ký bảo thư ký tới đón anh. Khi gửi địa chỉ cho thư ký riêng, nhìn thấy tên khu dân cư có hơi quen mắt.Đây không phải khu dân cư mà Thẩm Tiêu ở sao?

Còn đang nghi hoặc, điện thoại của trợ lý gọi tới: “Ông chủ, tối hôm qua di động của tôi bị bạn gái tôi đập, vừa mua điện thoại mới thay. Bây giờ anh còn ở nhà Thẩm Tiêu hả?”

Chử Đình nhìn thấy giường màu xanh da trời trước mắt, giày được cởi ra trên mặt đất hồng nhạt, còn có quần áo phơi nắng trên ban công bên cạnh, tất cả đều cho thấy hiện tại anh quả thật ở trong phòng của một cô gái: “Sao cậu biết tôi ở nhà Thẩm Tiêu?”

“Tối hôm qua anh uống rượu, tôi nhờ Thẩm Tiêu đi tìm anh.” Trợ lý giải thích nói: “Căn cước của anh ở chỗ tôi, tôi nghĩ có lẽ anh cũng không ở khách sạn, nên lớn mật đoán hẳn là Thẩm Tiêu đưa anh về nhà.” Về phần vì sao anh ta không đến, bị bạn gái ngáng chân, tổn thất một cái điện thoại.

Chử Đình lập tức đau đầu: “Vì sao không cho những người khác đến?” Ngoại trừ trợ lý, anh còn có trợ lý đặc biệt khác và rất nhiều thư ký.

“Giao anh cho những người khác tôi lo lắng.” Anh ta không hòa thuận với những người đó, ai biết giao ông chủ cho bọn họ có xảy ra chuyện gì không.

“Vậy giao cho Thẩm Tiêu an tâm à?”

“Yên tâm chứ.” Trợ lý không chút do dự nói: “Cô ấy đâu ăn anh.”

Chử Đình: “…”

Thẩm Tiêu quả thật không ăn anh, thậm chí ngay cả cúc áo của anh cũng không cởi bỏ. Buổi sáng không thấy bóng người, cũng không để lại tờ giấy gì đó. Anh thậm chí hoài nghi tối hôm qua có phải cô ném mình lên sô pha là hoàn toàn xong việc rồi hay không.

“Được rồi, cậu xử lý việc riêng xong sớm một chút.” Chử Đình cảm thấy mình có hơi sái cổ: “Mặt khác giao wechat của Thẩm Tiêu cho tôi.”

“Được, bây giờ tôi lập tức đưa cho anh.”



Khi Thẩm Tiêu nhìn thấy Chử Đình kết bạn wechat đã là nửa buổi chiều.

Lúc này mới vừa kết thúc tổng vệ sinh lần hai trong phòng bếp, cô đang nghỉ ngơi. Quen ấn mờ wechat, đột nhiên nhìn thấy Chử Đình kết bạn wechat, trái tim cô đánh rơi nhịp hai cái.

Do dự một chút, cô lựa chọn đồng ý.

“Chử Đình?” Avatar của Chử Đình là khung trống.

Bên kia qua một hồi lâu mới nhắn lại: “Là tôi.” Tiếp theo, Thẩm Tiêu lại nhận được chuyển khoản năm vạn: “Đây là tiền bo và phí dừng chân ngày hôm qua. Ngày hôm qua vất vả rồi.”

Tâm trạng của Thẩm Tiêu vốn hơi tốt thấy anh vội vã tính toán rạch ròi với mình như vậy, tươi cười trên mặt dần biến mất.

Cô nhìn màn hình điện thoại trong tay một hồi lâu, cuối cùng mím môi, bấm nhận tiền, trả lời: “Khách sáo rồi.” Tiếp theo, cô cũng chuyển lại một khoản tiền cho Chử Đình: “Tiền rượu tối hôm qua là 26700, phí dừng chân tính anh 100, phí nhân công cũng 100, tổng cộng thu anh 26900. 23100 còn lại trả lại cho anh, mặt khác lần trước anh đưa tôi về nhà, dựa theo giá xe chuyên dụng đón đưa, hẳn là hơn hai trăm, xét thấy anh là xe xịn, tôi trả anh 300 đi. Tổng cộng chính là 23400, xin kiểm tra và nhận.”

Chử Đình ở văn phòng bên này sau khi nhận được tin nhắn, qua khoảng mười phút mới có thời gian rảnh ấn xem.

Nhìn thấy Thẩm Tiêu rạch ròi và chuyển khoản cho anh, Chử Đình nhịn không được nhíu mày, nói thật lòng, anh không chán ghét Thẩm Tiêu. Nhưng anh cảm thấy, dù với ai, tốt nhất giữ khoảng cách nhất định, như vậy mới an toàn.

“Được.” Chử Đình nghĩ, chờ sau này gặp Thẩm Tiêu, có thể lại mời cô bỏ qua ăn chuyện này. Cũng không nghĩ sau khi tin nhắn gửi đi, anh nhận được một dấu chấm than màu đỏ.

“Đối phương mở xác minh bạn tốt, bạn vẫn chưa phải bạn tốt của cô ấy.” Nhìn thấy thông báo này của hệ thống, sau một hồi lâu Chử Đình mới lấy lại tinh thần, anh đây là… Bị xóa kết bạn rồi?



Sau khi Thẩm Tiêu xóa Chử Đình thì cực kỳ thoải mái, thậm chí công việc ngập tràn cũng có sức lực không giới hạn.

Đợi sau khi tan tầm trở lại khu dân cư, cô mới có chút chán nản cúi đầu.

Dù cho cô không để ý như thế nào, sự thật vẫn chứng minh, cô vẫn bị quấy nhiễu cảm xúc.

Ra thang máy, cô chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu lại thấy Chử Đình đang cong chân tựa vào cửa nhà mình, xem ra đợi rất lâu.

Vừa thấy anh, Thẩm Tiêu theo bản năng muốn xoay người bước đi, nhưng nghĩ lại, đây là nhà cô, cô lại không làm chuyện đuối lý, làm gì phải trốn.

Mặt xụ xuống đi mở cửa, Chử Đình thấy cô đến cũng đứng thẳng người: “Hình như tôi làm rơi đồ ở nhà cô.”

“Ờ.” Thẩm Tiêu cũng không muốn nhiều lời thêm một chữ.

Mở cửa vào nhà, Thẩm Tiêu không ngăn cản Chử Đình tiến vào, cô vừa đặt túi xuống vừa nói: “Tự mình tìm đi.”

Thấy cô như vậy, Chử Đình đi theo phía sau cô, nói: “Tối hôm qua, có phải tôi làm chuyện gì quá giới hạn hay không?”

Anh còn chưa dứt lời, chỉ thấy lưng Thẩm Tiêu rõ ràng cứng ngắc một chút.

“Không có.” Thẩm Tiêu không chút nghĩ ngợi lập tức phủ nhận nói: “Chỉ là cho anh qua một đêm trên sô pha thôi. Không có tình một đêm cũng không có trải nghiệm ướt át gì cả, anh không cần quá tưởng tượng. Anh nhanh tìm đồ của anh đi, tôi muốn thu dọn nghỉ ngơi.”

Chử Đình tìm một vòng ở sô pha, không phát hiện gì: “Không tìm được, xem ra không rơi ở đây.” Tiếp theo, anh nhìn về phía Thẩm Tiêu lại tiếp tục vấn đề phía trước: “Tối hôm qua tôi thật sự không làm chuyện gì sao? Nếu tôi có làm sai gì đó, tôi có thể bồi thường.”

Bồi thường?

Thẩm Tiêu nhìn anh, muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ khẽ động khóe miệng, rồi đẩy anh ra ngoài: “Nếu đồ không ở đây, thì anh đi tìm nơi khác. Về phần ngày hôm qua, ngày hôm qua thật sự không có chuyện gì cả. Ngủ ngon.” Nói xong, cô đẩy người ra ngoài, rồi đóng cửa.

“Khoan đã.” Chử Đình chen một cánh tay ngay khe cửa: “Nếu không có gì xảy ra, vậy vì sao cô xóa tôi?”

“Ồ, việc này à.” Thẩm Tiêu giật mình, cô nhún vai tỏ vẻ không sao cả với Chử Đình: “Bởi vì tôi cảm thấy chúng ta không phải người cùng một thế giới, cho nên không muốn cùng xuất hiện với anh nữa.”

Chử Đình ngơ ngác, Thẩm Tiêu bèn nhân lúc này đẩy cánh tay anh ra ngoài cửa: “Lạch cạch” một tiếng, khép cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, biểu cảm trên mặt Thẩm Tiêu hoàn toàn suy sụp.

Cô xoay người, vỗ nhẹ ngực: “Không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Nhưng cuối cùng, là một đêm không ngủ.

Buổi sáng, Thẩm Tiêu giống như bình thường, hơn bảy giờ thức dậy đi làm.

Xuống lầu không bao lâu thì có một chiếc xe màu đen đi tới bên cạnh cô bấm còi. Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa kính trong xe lái chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút tiều tụy của Chử Đình: “Lên xe, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng.”

Thẩm Tiêu không để ý đến anh, mà bước đi nhanh hơn, vừa ra khỏi khu dân cư thì ngăn xe taxi nghênh ngang rời đi.

Tới nhà hàng, đầu bếp chính thấy vẻ mặt cô tiều tụy, hỏi cô: “Tâm trạng không tốt hả?”

“Không. Lúc tới bị một chiếc xe taxi hố, bây giờ nhớ lại vẫn có hơi đau lòng thôi.”

“Vậy cô vực dậy tinh thần chút đi.”

“Vâng, sư phụ.”

Vừa bận rộn lên, tạp niệm trong lòng Thẩm Tiêu tạm thời yên tĩnh, một lòng đều muốn làm tốt công việc trong tay.

Đợi đau eo đau lưng bận hết một ngày, thời gian lại tới rạng sáng.

Lúc này mùa thu ở Yến Kinh đã mang theo chút cảm giác mát mẻ, hôm nay Thẩm Tiêu quên mang áo khoác, chỉ có thể quấn áo tay dài trên người, đi tới tàu điện ngầm.

Tòa nhà cao tầng cách cửa tàu điện ngầm khoảng một con phố, cô vừa ra tòa nhà cao tầng, rất nhanh lại bắt gặp một chiếc xe quen thuộc.

Không để ý đến chiếc xe, cô nhanh chóng chạy tới ga tàu điện ngầm. Chờ một hơi chạy vào ga tàu điện ngầm, cô mới dừng lại nhìn qua lại một chút, nhưng bị bậc thang ngăn cản tầm mắt, cuối cùng cũng không nhìn thấy gì cả.



Thẩm Tiêu nghĩ đến chuyện hôm nay đều do Chử Đình bị xóa kết bạn không còn mặt mũi mà thôi, nhưng cô không nghĩ tới, bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần tan làm đều sẽ nhìn thấy xe của Chử Đình.

Ngay từ đầu cô nhìn thấy sẽ quay đầu bước đi, kết quả sau lần nọ cô không cẩn thận bị vấp té, xe của Chử Đình từ đi sát biến thành theo sát từ xa.

Nhưng dù cho là như thế, đồng nghiệp tan làm chung với cô vẫn rất nhanh phát hiện manh mối. Thẩm Tiêu đành phải cố ý nán lại lâu một chút, chờ những người khác đi rồi, mình lại rời đi.

Kết quả kéo dài như vậy hậu quả là, các đồng nghiệp không nói gì nữa, đầu bếp chính cũng chính là sư phụ của cô lại nhìn thấy hết tất cả.

“Đây rốt cuộc là sao thế này?” Sư phụ không phải người nghiêm khắc, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ tâm sự giống như những người bạn.

“Ừm.” Thẩm Tiêu tùy tiện bịa lý do: “Chỉ là… Lúc trước em gọi xe không cẩn thận gọi một chiếc xe xịn, kết quả ngày đó em có việc, không đi xe. Có lẽ chủ xe không thiếu tiền, muốn nghĩ cách hoàn thành đơn của em, vẫn luôn ngồi chồm hổm đợi em. Không có gì, lát nữa em sẽ đi giải quyết dứt điểm việc này.”

Đầu bếp chính không chọc thủng: “Có một số việc tránh mãi cũng không phải là cách, mong em giải quyết xong việc này sớm một chút.”

Sư phụ đã nói như vậy, Thẩm Tiêu cũng không muốn bởi vì chút việc ấy mà ảnh hưởng tâm trạng của mình mãi, dứt khoát cắn môi, vào ban đêm khi gặp lại Chử Đình, trực tiếp lên xe của anh.

“Chúng ta nói chuyện cho rõ đi.” Thẩm Tiêu không vòng vèo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Được.” Chử Đình khởi động xe.

“Không cần lái xe, tôi nói xong thì đi xuống rồi.” Thẩm Tiêu nói.

Chờ khi xe ra khỏi vị trí dừng xe, Chử Đình mới chậm rãi nói: “Cô nói muộn rồi.”

Thẩm Tiêu: “…”

Yến Kinh về đêm vẫn vô cùng náo nhiệt, xe vừa lên đường, không tránh khỏi việc gia nhập vào giữa dòng xe cộ liên miên. Thẩm Tiêu thấy nơi này nhiều xe, chút lòng dạ vừa rồi ấy ngược lại buông xuống: “Anh lái xe trước đi.”

“Được.”

Không khí bên trong xe im lặng một cách quái lạ, Thẩm Tiêu có hơi không quá thích, dứt khoát quay đầu ngắm phong cảnh ngoài xe.

Trầm mặc vẫn duy trì liên tục đến khi xe đi vào khu dân cư nơi Thẩm Tiêu ở.

Nhìn thấy cổng khu dân cư, Thẩm Tiêu nói: “Chúng ta nói chuyện rõ ràng. Tôi không biết trong khoảng thời gian này vì sao anh phải tới tìm tôi mãi, nhưng tôi cảm thấy đây đều là do lòng tự trọng của anh bị đụng chạm mà thôi. Không phải tôi xóa anh sao, cùng lắm thì tôi thêm anh lại, cho anh xóa tôi một lần. Chúng ta huề nhau, được chưa?”

“Không phải vì chuyện này.” Chử Đình nói.

“Thế là vì chuyện gì?” Thẩm Tiêu nhíu mày.

Chử Đình nhìn về phía cô: “Tôi chỉ muốn biết tối hôm đó rốt cuộc tôi có từng làm chuyện quá giới hạn hay không.”

Thấy anh vẫn tóm lấy việc này không buông, Thẩm Tiêu có chút đau đầu: “Làm thì lại thế nào, anh lại muốn cho tôi tiền hả? Tôi là ăn mày đúng không, hay là nói anh cảm thấy tôi và anh có tiếp xúc chính là vì tiền của anh?”

Chử Đình không tiếp lời, vẫn tóm lấy vấn đề lúc trước: “Rốt cuộc tôi đã làm gì vậy.”

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Tiêu không tự chủ được nhìn qua một bên khác: “Anh không làm gì cả.”

“Cô nói dối.”

Bị anh hỏi đến phiền, Thẩm Tiêu dần nóng nảy, dứt khoát nói: “Anh hôn tôi, còn gọi tôi là cục cưng, đáp án này anh đã vừa lòng chưa? Tôi biết anh uống say, cho nên sẽ không coi là chuyện gì quan trọng, cũng xin anh đừng luôn rối rắm nữa…”

Nói còn chưa dứt lời, môi của cô đã bị người ta che lại.

Chử Đình hôn cô như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nói: “Như vậy sao?”

Thẩm Tiêu ngây ngẩn cả người.

Thấy cô dại ra bất động, Chử Đình lại cúi người ngậm môi cô, qua một hồi lâu mới lại nói: “Hay là như vậy?” Thẩm Tiêu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần vừa muốn nói chuyện, kết quả lời lẽ lại bị Chử Đình ngăn lại.

Người đàn ông hôn môi có hơi xâm lược cũng dần khơi dậy cơn tức của Thẩm Tiêu, đợi hai người tách ra, cô lau khóe miệng một cái, cười lạnh nói: “Rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì hay không?”

“Hôm nay anh không uống rượu, lúc này anh rất rõ ràng mình đang làm gì.”

“Vậy anh có dám theo tôi về nhà hay không?” Thẩm Tiêu khiêu khích nói.

Trong mắt Chử Đình hiện lên một chút kinh ngạc, trên lỗ tai nhiễm một tầng đỏ nhạt: “Có phải tiến triển quá nhanh hay không.”

“Con mẹ nó, không suy xét rõ hậu quả thì đừng đến trêu chọc tôi.” Thẩm Tiêu tiếp tục cười lạnh xuống xe.

Nhưng rất nhanh, cô đã bị người ta kéo tay lại từ phía sau…



Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Tiêu khiến cô đúng 7 giờ thức dậy. thế nhưng cơn buồn ngủ của thân thể không tán đi, cả người cô còn có chút mơ mơ màng màng.

Lật người lại, Thẩm Tiêu vốn định nhắm mắt lại, nhưng khóe mắt lại giống như nhìn thấy bên cạnh còn có một người nằm.

Sau khi nhận thức này truyền đến não, sợ tới mức cô nháy mắt tỉnh táo lại, sau khi cô rút lui, sau lưng lại bị người ta ôm một phen.

“Làm sao vậy?”

Vừa nghe thấy tiếng Chử Đình, trí nhớ tối hôm qua bắt đầu quay lại trong đầu Thẩm Tiêu.

Tối hôm qua… Tối hôm qua…

Mặt Thẩm Tiêu dần nóng lên…

Cô rụt người vào chăn, chỉ lộ ra hai con mắt: “Sao anh còn ở đây.”“Đây là muốn đuổi anh đi à?” Chử Đình dán sát vào cô một chút: “Đã sớm đoán em không muốn thừa nhận, anh cố ý ở đây chờ đó.”“Thừa nhận chuyện gì?”

“Em ăn anh sạch sẽ, không chịu trách nhiệm sao?” Chử Đình hỏi ngược lại.

Thẩm Tiêu: “?” Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm cái gì? Đầu nhỏ của Thẩm Tiêu dạo qua một vòng, chỉ nghĩ ra được cách: “Lẽ nào muốn đi nhận giấy kết hôn với tôi đấy à.”

Nhận giấy đăng ký kết hôn…

Đây là một cách hoàn toàn ngoài dự đoán của Chử Đình nhưng nghĩ lại lại có thể chấp nhận: “Được.” Anh đồng ý nói.

“?”

“Em mua căn nhà này, hẳn là chuyển hộ khẩu lại đây nhỉ. Thật trùng hợp, vừa khéo hộ khẩu của anh cũng sớm chuyển ra ngoài.” Chử Đình cầm đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn thời gian: “Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, chỉnh lý một chút, trước 12 giờ đi đăng ký kết hôn hoàn toàn kịp.”

“Không phải.” Thẩm Tiêu hoàn toàn bị chiêu ra bài không theo lẽ thường của anh khiến cho ngơ ngác: “Sao chúng ta đến mức đi đăng ký kết hôn vậy?” Rõ ràng ngày hôm qua bọn họ còn muốn cả đời không qua lại với nhau mà.

“Em không muốn nhận giấy kết hôn với anh sao?”

“Không phải…”

“Vậy em còn có nghi vấn gì.” Chử Đình nói: “Anh cảm thấy đây là cách chịu trách nhiệm tốt nhất với anh, không gì sánh nổi.”

“…” Thẩm Tiêu nhìn anh, lại nhìn rèm cửa bên cạnh, tiếp theo lại nhìn anh, sau đó nói: “Anh bình tĩnh một chút. Tuy rằng tôi không bài xích đi đăng ký kết hôn với anh, dù sao bộ dạng anh cũng đẹp, còn có thể kiếm tiền, phương diện nào cũng không tệ lắm, nhưng mà… Loại chuyện như nhận giấy kết hôn, chúng ta không thể đùa giỡn như vậy. Một khi chúng ta kết hôn, nếu sau này chúng ta ly hôn, anh phải phân tài sản cho tôi, mấy trăm triệu đấy, không phải mấy trăm đồng đâu.”

Nào biết Chử Đình lại nói: “Đúng vậy, mấy trăm triệu anh cũng nguyện ý lấy ra, em còn đang do dự cái gì.”

Thẩm Tiêu nhìn anh, bỗng chốc nghẹn lời.



Chờ khi Thẩm Tiêu và Chử Đình ra khỏi cục dân chính, chỉ cảm thấy thế giới hôm nay vô cùng không chân thật.

Ngày hôm qua cô vẫn là cẩu độc thân, hôm nay đã thành người đã kết hôn rồi?

Thẩm Tiêu vui vẻ thì vui vẻ, nhưng loại cảm giác không chân thật này quả thật tồn tại.

“Đói bụng không?” Chử Đình hỏi cô: “Anh rất đói.”

Từ tối hôm qua mãi cho đến hiện tại, anh chưa ăn gì.

Bị anh nhắc như vậy, bụng Thẩm Tiêu cũng thuận thế kêu lên: “Em cũng vậy.” Cô nhìn xung quanh: “Gần đây đúng lúc có một quán mì hương vị khá ngon, em dẫn anh đi.”

“Được.”

Tiệm ăn mở ở cửa khu dân cư cũ, cách nơi này chẳng qua mấy trăm mét, Thẩm Tiêu cảm thấy không cần phải lái xe, dẫn theo Chử Đình hai người một đường tìm đường đi.

Vùng lân cận cũ kỹ như vậy, cây bạch quả hai bên vàng úa không hiểu sao thêm một chút lãng mạn cho mùa thu.

Thẩm Tiêu đã rất lâu không tới đây, khi tìm thấy một cửa tiệm, đột nhiên tay đang nhận điện thoại bị Chử Đình đắt qua bên cạnh anh: “Có vũng nước.”

Thẩm Tiêu nhìn một cái, phía trước cô có một vùng nước cạn.

“Khu dân cư cũ, đường không bằng phẳng.” Thẩm Tiêu nói.

“Ừm.” Chử Đình ý bảo cô nói chuyện điện thoại xong trước đi.

Thời gian hai người trò chuyện, đã vượt qua vũng nước. Thẩm Tiêu tiếp tục tìm cửa tiệm đó, Chử Đình nghe điện thoại, nhưng cái tay vừa nãy được dắt đi, ai cũng không chủ động buông ra.

Sau khoảng hơn mười phút, Thẩm Tiêu tìm được cửa hàng đó.

Lúc này tới gần giữa trưa, khách trong quán mì đã nhiều lên. Chủ quán là một bà cụ, bà ấy vừa thấy Thẩm Tiêu thì nói: “Cô gái cháu đã hơn nửa năm không tới quán bà rồi.”

“Khoảng thời gian trước bận rộn, hôm nay vừa lúc đi ngang qua đây, cho nên tới đây.” Thẩm Tiêu cười tủm tỉm giải thích nói: “Hai chúng cháu, mỗi người một bát mì gà, cộng thêm hai quả trứng chần nước sôi.”

“Trứng chần nước sôi ngâm một chút nữa là được.” Bà cụ cười đảo qua trên mặt Chử Đình, tươi cười lại nồng đậm hơn ba phần: “Các cháu tùy tiện ngồi, bà đi đặt món cho cháu.”

“Vâng, làm phiền rồi.”

Thẩm Tiêu dẫn Chử Đình vào một góc quán, nơi này tương đối mà nói rất im lặng, cũng không quá mức khiến người ta chú ý.

“Bà Chu là chủ nhà trước kia của em.” Thẩm Tiêu nói với Chử Đình: “Người địa phương, trong nhà có mấy bất động sản, còn có một tứ hợp viện. Nhưng bà ấy không có chồng con gì, trong nhà chỉ có một mình bà ấy. Khi em quen bà ấy, bà ấy mới vừa bị đứa con nuôi lừa một khoản tiền lớn, sau đó không tin tưởng ai cả, thấy ai cũng như đến âm mưu tiền tài của bà ấy.

Cho nên trước kia anh luôn muốn ngăn cản những người muốn gần gũi anh ở bên ngoài, em đều có thể hiểu. Con người là động vật quần cư, trừ khi thiên tính lạnh lùng, nếu không chính là trong quá trình lớn lên gặp phải chuyện gì mới có thể biến thành như vậy. Đương nhiên, em cũng không phải muốn phê phán gì, em chỉ cảm thấy, tiền quan trọng với anh như vậy, anh cũng không để ý có thể tổn thất một nửa mạo hiểm kết hôn với em, em có thể hiểu là vì thật ra anh cũng thích em một chút phải không?”

Chử Đình nhìn đôi mắt đẹp của cô, trong lòng không hiểu sao lại mềm mại, anh lấy ra khăn tay, vừa lau bàn giúp cô vừa nói: “Cha mẹ anh ly hôn từ sớm, sau khi bọn họ ly hôn, rất nhanh đều có gia đình mới của mình, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Mà anh, nói không dễ nghe, chính là tỳ vết trong cuộc đời hoàn mỹ của bọn họ. Anh từng muốn thử dung nhập vào bọn họ, nhưng rất nhanh anh phát hiện, khi anh hạ mình càng thấp, bọn họ lại giẫm lên càng ác độc.

Trước lúc anh trưởng thành, không ai từng để ý tới anh, bọn họ chỉ muốn anh chết sớm một chút. Sau khi thành niên, anh bắt đầu tiếp xúc chuyện trong gia tộc, có quyền lực, bọn họ lại từ lạnh lùng lúc trước biến thành lấy lòng. Cho nên em xem, tiền rất lợi hại. Chỉ cần anh có tiền, người thân, bạn bè, bọn họ đều sẽ dán sát mình, đương nhiên, anh của hiện tại cũng không quá cần thứ này.”

Thật ra biết cuộc sống của người giàu đều không phải vẻ vang sáng lạn như mặt ngoài, hiện tại nghe Chử Đình nói đến những việc này, Thẩm Tiêu vẫn nhịn không được nhẹ nhàng cầm tay anh.

Chử Đình cầm tay cô lại, tiếp tục nói: “Trước kia, anh không nghĩ tới chuyện gì ngoài việc kiếm tiền. Không nghĩ tới kết hôn, không nghĩ tới kết bạn, bởi vì những việc này với anh mà nói, đều có thể có có thể không. Thẳng đến có một ngày, anh bị một người ôm lấy.

Nói thật, một cái ôm mà thôi, không có gì ghê gớm, nhưng không biết vì sao, anh cứ nhớ mãi. Anh nghĩ đến đó chính là cảm giác mới lạ do anh chưa bao giờ được người ta ôm gây ra, có thể qua một hai tháng sẽ dần phai nhạt, ai biết, mới quay về Yến Kinh, thì lại gặp cô ấy.”

Gặp nhau là tình cờ, cũng không phải tình cờ. Bởi vì biết cô làm việc ở một nhà hàng nổi tiếng ở Yến Kinh, cho nên mỗi lần ra ngoài dùng cơm anh theo bản năng sẽ đi đủ loại nhà hàng nhìn xem. Không nghĩ tới, bọn họ rất có duyên, mới vài ngày, đã gặp lại.

“Gặp được cô ấy lần nữa, trong lòng anh rất vui. Khi đó anh nghĩ anh vui chính là bởi vì gặp lại người quen, sau đó cô ấy không chung dụng với anh nữa, anh mới đột nhiên hiểu được, có lẽ điều anh muốn không chỉ là khoảng cách làm bạn bè với cô ấy.

Ngày đó anh ở dưới nhà cô ấy suy nghĩ một đêm, nhìn thấy đèn phòng cô ấy mở lại tắt, có lẽ cô ấy có suy nghĩ giống anh. Kết quả là, anh cá đúng rồi, hiện tại cô ấy thành bà xã của anh.”

Mới đầu nghe thấy anh có chung đụng với một người phụ nữ, trong lòng Thẩm Tiêu còn lộp bộp một hồi. Sau đó suy nghĩ lại, người anh nói chính là cô, Thẩm Tiêu có chút ngượng ngùng, nhưng vui mừng nơi đáy mắt lại dần tràn ngập ra. Thì ra khi cô không biết, anh cũng từng trằn trọc vì cô: “May mắn là, không phải anh đơn phương tình nguyện.”

Chử Đình cười chạm trán với cô: “Em vừa mới hỏi có phải anh cũng thích em hay không, anh có thể nói rõ cho em biết: Đúng vậy, anh thích em. Muốn ở bên em, muốn mỗi một giây phút trong tương lai đều có thể có em.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy trái tim vốn đang trôi trong hư không lập tức rơi xuống: “Em cũng vậy lần đầu tiên thích một người không có kinh nghiệm gì. Dù sao về sau chúng ta dạy bảo lẫn nhau, mục tiêu là đầu bạc đến già.”

Chử Đình trịnh trọng gật đầu nói: “Được!”

Loại chuyện như nhận giấy đăng ký kết hôn không thể nào gạt cha mẹ, ăn bát mì xong, hai người đều tự thông báo cho người lớn hai bên cùng với người thân bạn bè. Ngày hôm sau cha Thẩm mẹ Thẩm lập tức lên Yến Kinh, sau đó là một loạt quá trình hôn lễ.

Đáng nhắc tới chính là, Thẩm Tiêu được Chử Đình dẫn đi gặp mặt người lớn trong tộc một lần.

Lần đó gặp mặt, nhìn chung coi như vui vẻ, ít nhất ở dưới uy hiếp của Chử Đình không ai nhảy ra gây khó dễ cho Thẩm Tiêu. Chỉ có một chút nhạc đệm chính là cha Chử Đình kêu gào đòi Chử Đình buông tha con của ông ta... Ồ, kẻ đầu sỏ làm hại Thẩm Tiêu và Chử Đình gặp tai nạn chính là cậu ta, nhưng Thẩm Tiểu còn chưa nhìn thấy người, ông ta đã bị những người khác của nhà họ Chử kéo xuống. Dù như vậy, Thẩm Tiêu vẫn cảm thấy rất không thoải mái với người nhà này, có đôi khi cô suy nghĩ, Chử Đình lớn lên trong hoàn cảnh kiểu này, không có tâm lý vặn vẹo quả thực rất rất giỏi.

Sau khi gặp cha mẹ hai bên, chương trình hôn lễ diễn ra.

Tất cả đều có Chử Đình, ngược lại Thẩm Tiêu không cần quan tâm, cô vẫn như trước mỗi ngày đi làm tan tầm, thẳng đến trước hôn lễ một ngày mới bớt thời gian đi kết hôn. Sau đó giống như lúc bình thường, đi làm tan tầm, về nhà yêu đương với Chử Đình.

Hai năm sau, Thẩm Tiêu rốt cuộc được đầu bếp chính đồng ý cho xuất sư, dưới đề nghị của sư phụ, cô và Chử Đình trở lại trấn nhỏ, đổi tiệm cơm nhà mình thành bếp riêng.

Từ một trấn nhỏ dần biến thành khu du lịch nổi tiếng, danh tiếng món ăn bếp riêng của Thẩm Tiêu cũng càng lúc càng lớn. Năm ấy Thẩm Tiêu ba mươi lăm tuổi, một lần nọ cô được mời đi nấu chính cho tiệc quốc gia, nhất thời tiếng tăm càng lớn. nhưng sau khi trở về từ tiệc quốc gia, Thẩm Tiêu lại đóng cửa bếp riêng, bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới với Chử Đình.

Khi cô bốn mươi tuổi, bếp riêng lại khai trương lần nữa. nhưng không định giá cao ngất giới hạn bàn mỗi ngày như lúc trước, mà đổi tên trở lại là “Bát Đại Uyển”, đồ ăn bên trong cũng chỉ đi con con đường giá ổn định, cô không làm đầu bếp nữa, mà thu nhận học trò giống như sư phụ. Không vì kiếm tiền, chỉ vì vừa nâng cao bản thân, vừa truyền lại tất cả kinh nghiệm và vốn kiến thức của cô.

Thế sự an ổn, cuộc sống như nước chảy. Thẩm Tiêu không bệnh không đau sống đến tám mươi tuổi, chỉ mỉm cười ở trong mơ rồi biến mất. Chử Đình chậm hơn cô ba ngày, sau khi lo liệu hậu sự của cô xong, mới không còn vướng bận đi theo.

Người vừa không còn, hồn phách Chử Đình nhẹ lại, trong phút chốc rất nhiều ký ức lúc trước nhớ lại từng chút một.

Lần đầu tiên anh và Thẩm Tiêu gặp mặt không phải ở cổ trấn, mà là ở triều đại tên Đại Chu. Anh và Thẩm Tiêu không chỉ có hơn năm mươi năm trong hiện thực, thật ra bọn họ còn trải qua rất nhiều rất nhiều. Lúc trước khi bọn họ tách ra nói ‘có duyên gặp lại’, mà sự thật là bọn họ không chỉ gặp lại nhau, còn thành vợ chồng nương tựa lẫn nhau cả đời.

Trên đường xuống suối vàng, bóng ma lay động, khi Chử Đình cố gắng muốn tiến đến phía trước đuổi theo Thẩm Tiêu nói cho cô nghe những chuyện trước kia, đột nhiên anh nhìn thấy ở cầu Nại Hà phía trước, Thẩm Tiêu đang đứng tại đó chờ anh.

Có lẽ là vì lòng có nhau, khi anh nhìn thấy Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu cũng giống như cảm nhận được nhìn về phía anh.

Bốn mắt nhìn nhau, đều là tươi cười.

Trôi qua nhiều năm, xa nhau cuối cùng gặp lại.

- Toàn văn hoàn -

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất