Chương 7: Cô là chính mình 2
Từ Toa trở mình, nhẹ nhàng đưa tay đè lên ngực mình, nhỏ giọng gọi: “Từ Toa, cô ở đâu?”
Không có ai đáp lại, không có người, không có cảm giác.
Từ Toa giống như không ở đây.
Cô không xuyên đến, Từ Toa chết rồi.
Cô xuyên đến, hình như Từ Toa cũng chết rồi.
Cô không biết nên nói gì cho phải, ngồi xuống dựa vào tường ôm đầu gối, giọng nói rất nhỏ: “Tôi, tôi sẵn lòng trả cơ thể lại cho cô…”
Vẫn như cũ không ai đáp lại.
Giống như Từ Toa đã chết.
Từ Toa lại nghĩ: Có lẽ cô và Từ Toa chính là một người?
Nếu không, sao lại có nhiều sự trùng hợp như thế?
Có lẽ cô chính là Từ Toa.
Đầu óc Từ Toa trống rỗng, cứ đi theo cảm giác vậy. Cô đứng dậy, đi đến trước ngăn tủ, mở ngăn tủ ra, bên trong là một chiếc túi du lịch, ở niên đại này không thường có, cô mở túi của mình ra, tìm được một đôi giày vải, cô lật đế giày lên, lập tức nhìn thấy một xếp tiền được đặt ngay ngắn, rất nhiều.
Từ Toa nghĩ thầm: Là 1182 tệ, 5 hào.
Khẽ đếm, quả nhiên một chút cũng không sai.
Từ Toa đặt đồ về chỗ cũ, ngồi lại đầu giường, cô thật sự là Từ Toa.
Tuy cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự thật chính là như thế, cô không có trí nhớ của Từ Toa, nhưng lại có thể dựa vào cảm giác của mình tìm được chỗ Từ Toa giấu tiền, một chút cũng không khác, đây chính là chứng cứ.
“Hổ Nữu Nhi, cháu đang làm gì vậy? Cháu dậy làm gì chứ? Sao không nằm thêm một lát đi.” Bà cụ Từ vừa vào cửa đã nhìn thấy cô ngồi ngẩn người, vội vàng kiểm tra nhiệt độ của trán cô, không sốt.
“Bà xách nước về rồi, chờ ăn cơm xong, cháu nhớ đi tắm nhé.” Bà cụ Từ vô cùng quan tâm, còn nói thêm: “Tối nay nấu cơm cho cháu.”
Giọng nói của bà cụ mang theo hưng phấn, Từ Toa nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Bà cụ Từ haiz một tiếng, nhanh chân đi đến nhà bếp, bước chân nhẹ nhàng.
Từ Toa cũng không bởi vì chính mình trước sau biến hóa mà lo lắng, thời gian cô trở về quá ngắn, mới có ba ngày, hơn nữa, nếu như cô chính là Từ Toa, cũng không cần lo lắng.
Từ Toa lại ngây người thêm một lát, đứng dậy đi vào gian ngoài: “Bà ơi, để cháu giúp bà.”
Bà cụ Từ lập tức xua tay: “Không cần đâu, cháu tìm băng ghế rồi ngồi xuống, chút việc này, đâu cần đến cháu.”
Từ Toa khẽ nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn bà ngoại, cảm giác thời gian giống như quay lại như khi còn bé, đột nhiên cô thế mà nghĩ đến một cảnh tượng: Trên một sân nhỏ ở vùng ngoại thành, cô bé Từ Toa mũm mĩm hồng hào ngồi ở băng ghế nhỏ trong phòng khách nhìn bà ngoại xào rau.
Hình ảnh thay đổi, chính là một cô bé bím tóc ăn mặc bẩn thỉu, quần áo đầy miếng vá, cũng ngồi ở băng ghế nhỏ, nhìn bà cụ Từ có dáng vẻ trẻ trung hơn nhiều nấu ăn.
Từ Toa hơi cúi đầu, lập tức ngẩng đầu chăm chú nhìn bà cụ Từ.
Đây là bà ngoại cô, cô chính là Từ Toa!
Chưa lúc nào Từ Toa chắc chắn như thế.
Bụng Từ Toa réo ùng ục, bà cụ Từ quay đầu nhìn thoáng qua cô, bật cười: “Ôi chao, cháu đói bụng rồi đấy hả? Bà sắp xong rồi đây.”
Mặt của Từ Toa cũng không đỏ, ngược lại còn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Từ Toa nhìn thấy bà cụ Từ lấy từ trong ngăn tủ cũ nát ra nửa già bát gạo, cô rướn cổ nhìn vào, bên trong còn lại chưa nhiều bằng trong bát, Từ Toa mở miệng nói: “Bà ơi, bà nấu hết đi.”
Bà cụ Từ nhìn thoáng qua chỗ còn lại, lại nhìn Từ Toa, chỉ do dự trong giây lát đã nói: “Được.”
Từ Toa: “Bà cháu mình cùng nhau ăn, cháu có tiền, ngày mai lại đi mua.”
Hiếm khi bà cụ Từ lườm cô một cái, không đồng ý.
“Tiền của cháu tích góp làm của hồi môn, không thể tiêu xài tùy tiện, bà ngoại có tiền, mỗi tháng ba mẹ cháu đều gửi tiền cho bà.”
Hình như Từ Toa có chút trí nhớ về chuyện này, cô nói: “Cũng không nhiều mà.”
Bà cụ Từ không đồng ý: “Bà già rồi cần tiêu gì đâu, vẫn còn thừa đấy.”
Bà cụ còn đắc ý nhỏ giọng với Từ Toa: “Bà ngoại còn có thể tích góp tiền nữa đấy.”
Từ Toa bị dáng vẻ đắc ý của bà cụ làm cho chọc cười, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Bà cụ Từ nhìn thấy nụ cười của cô, bà cụ sửng sốt một lát, lập tức vành mắt đỏ lên, không khỏi quay đầu đi, không cho Từ Toa nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lúc cháu còn bé rất thích đồ ăn bà nấu, nói đồ ăn bà nấu là món ngon nhất.”
Từ Toa đoán được vì sao bà cụ lại đau lòng.
Cô và mẹ mình rất giống nhau.
Nhất là lúc cười.
Từ Toa: “Hiện tại bà ngoại cũng nấu rất ngon.”
Khóe miệng của bà cụ cong lên, tăng nhanh động tác trên tay, rất nhanh, hai người đã được ăn cơm tối, hai người nhường nhau rất lâu, sau cùng chia đều cơm.
Từ Toa: “Bà không chia đều, cháu có đói cũng không ăn đâu.”
Đối phó với người lớn, phải nắm được người quan trọng của bọn họ để uy hiếp, giống như cô vậy.