Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 15 Báo Án

Chương 15: Báo Án

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Qua một lúc, Lương Xuyên động đũa, bắt đầu chậm rãi húp cháo.

Đèn lớn của cửa hàng bật lên rất sáng, nhưng ở bên ngoài trời vẫn là tối đen như mực.

Bên cạnh Lương Xuyên không có người nào khác.

Không, chính xác mà nói, là có người , hồi trước mới vừa đặt một thợ thủ công ở nông thôn làm một nhóm người giấy tinh xảo được đặt ở phía tây của cửa hàng, vừa vặn mặt đối mặt với Lương Xuyên đang húp cháo.

Người giấy có má hồng rất đẹp, có gia đinh, có tỳ nữ, điệu bộ khiêm tốn, trên mặt thì mỉm cười, đây không phải là một nơi tốt để ăn uống nhưng Lương Xuyên tập mãi thành quen.

Ăn cháo xong, trời đã bắt đầu từ từ sáng lên, Lương Xuyên biết mỗi bữa cơm một thân một mình ăn đúng là quá lãng phí thời gian nhưng hắn không muốn thay đổi thói quen này, bởi vì trên cơ bản, thời gian của hắn rất nhiều, không cần phải tiết kiệm nhiều thời gian hơn để đi làm những chuyện khác.

Mở cửa cửa hàng, Lương Xuyên còn chưa kịp đem vòng hoa bày ra ra bên ngoài thì xe cảnh sát đã chạy tới, chiếc xe dừng ngay trước cửa hàng của Lương Xuyên.

Người trên xe đi xuống chính là Tần Đào, là người mới được chuyển tới đội cảnh sát hình sự vào nửa tháng trước, bây giờ đã toát ra phong thái hào hiệp thẳn thắng, cảm giác ngây ngô lúc trước trên người cũng bớt đi rất nhiều.

- Lương cố vấn, không nghĩ tới anh mở cửa sớm như vậy.

- Kiếm thêm ít tiền thôi.

Câu trả lời này chính bản thân Lương Xuyên cũng cảm thấy quá mức qua loa, đã từng nghe nói qua đi sớm bán rau bán thịt, chứ chưa nghe nói đi sớm bán tiền âm phủ.

Tần Đào đi tới, Lương Xuyên hơi nghiêng người để đối phương đi vào cửa hàng.

Nhìn thấy bố cục trong tiệm, Tần Đào cắn môi, dù cô là một nữ cảnh sát hình sự nhưng thời điểm trời còn chưa sáng hẳn đi vào cửa hàng bán đồ âm phủ cô vẫn có chút sợ hãi.

- Có việc gì thế?

Lương Xuyên hỏi.

- Không có việc gì, chỉ là có nhiệm vụ, nửa tiếng trước có người báo án nói con trai và con dâu của ông ta mất tích, chúng tôi đến xem thử, ở phía sau con phố cũ, tôi đang đợi một đồng nghiệp.

- Mất tích bao lâu rồi?

- Không lâu lắm, không liên lạc được từ chiều hôm qua.

- Vậy vẫn chưa tới thời gian mà.

- Người báo án lo lắng con trai mình cãi nhau với con dâu , cả con trai và con dâu đều không liên lạc được, ông cũng đi tới nhà họ xem thử thì không có ai. Tôi lo lắng có thể sẽ có chuyện bạo lực gia đình nên sáng sớm hôm nay tới xem.

Nghe tới đây, Lương Xuyên đã hiểu rõ, nữ cảnh sát hình sự này là tự mình tìm chút chuyện để làm, cũng muốn tạo cảm giác tồn tại nên dù thời gian mất tích vẫn chưa tới tiêu chuẩn để lập án, cô cũng dành ra một ít thời gian sáng sớm tới xem một chút.

Bình thường mà nói, người mất tích ít nhất là 24 tiếng mới lập án, tất nhiên nếu có chứng cứ cho thấy người mất tích có khả năng bị tổn thương sẽ xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn thì có thể ngoại lệ.

Ngay sau đó, một nam cảnh sát chạy xe điện đi tới bên cạnh xe cảnh sát.

- Đây là Tiểu Vương, đồng nghiệp của tôi.

Tần Đào vẫy vẫy tay với nam cảnh sát hình sự kia, đồng thời giới thiệu:

- Tiểu Vương, đây là Lương cố vấn, bạn của đội trưởng Ngô.

- Lương cố vấn, chào anh.

Tiểu Vương chủ động bắt tay với Lương Xuyên,

- Tôi cũng vừa mới vào trong đội cảnh sát không bao lâu, trước đó cũng đã nghe nói qua chuyện của Lương cố vấn, xin giúp đỡ nhiều hơn.

Sáng sớm , chưa tới giờ làm việc lại cố ý cùng với một nữ cảnh sát hình sự đi xem báo án mất tích, kì thực người đàn ông này có chút tâm tư.

Đương nhiên, Lương Xuyên và Tần Đào cũng không quen thuộc lắm, hắn cũng không cần phải nói gì.

- Vị trí nhà của Tôn Ái Bình có xác định được không? Có bố mẹ chồng của cô ấy ở đó không?

Tần Đào hỏi Tiểu Vương.

- Tôi vừa gọi cho người báo án, bọn họ đã đợi chúng tôi ở cửa rồi.

- Được thôi, chúng tôi trước tiên đi xem thử.

- Đợi đã.

Lương Xuyên vươn tay gọi Tần Đào lại.

Có chuyện gì vậy, Lương cố vấn?

Tần Đào là không nghĩ đến đưa Lương Xuyên cùng đi, dù sao chuyện này ngay cả án cũng chưa được lập, còn không biết là chuyện gì đã xảy ra, cô làm sao dám mời vị đại thần Lương Xuyên này cùng cô chơi trò đoán mò, Lương Xuyên cũng không phải là Tiểu Vương mà muốn gọi đến là đến.

- Người mất tích, là Tôn Ái Bình?

Lương Xuyên nghĩ đến người phụ nữ trẻ buổi sáng hôm qua đến nơi này mua vàng mã và tặng cho hắn hai quả cà chua cho bữa trưa.

- Đúng vậy, cô ấy cùng chồng của mình đều mất liên lạc.

Tần Đào trả lời.

- Tôi và cô cùng đi xem thử.

Lương Xuyên nói.

...

Chồng của Tôn Ái Bình tên là Lưu Vĩ Minh, hai người kết hôn chưa được hai năm, chưa có con, bọn họ cũng không sống trong chung cư mà ở tầng hai nhà mình.

Vị trí này ở ngay sau con phố cũ của cửa hàng Lương Xuyên.

Khi Lương Xuyên ngồi xe cảnh sát đến, bố của Lưu Vĩ Minh đã đứng ở cửa, ba người xuống xe, cùng đi qua đó.

- Đồng chí cảnh sát, nơi này chính là nhà của con trai tôi, tôi và mẹ nó không ở chung với bọn nó.

Tóc bố của Lưu Vĩ Minh hơi bạc, có vẻ hơi lo lắng nói.

- Cụ thể là lúc nào không liên lạc được?

Tần Đào hỏi.

Vẫn chưa chính thức lập án, chỉ là đến kiểm tra tình huống một chút, trên thực tế, hàng năm các vụ án mất tích ở các nơi báo cáo lên rất nhiều, trừ phi là trẻ em hoặc là phụ nữ có khả năng bị bắt cóc, xã hội ngày nay, một người muốn đi ra ngoài làm công hoặc là muốn đi du lịch những chuyện như thế này thật sự là quá bình thường.

- Từ chiều hôm qua đã không liên lạc được, vốn dĩ nói qua hôm nay muốn đi thăm mồ mả, hôm qua tôi có gọi điện thoại cho con trai tôi hỏi bọn nó đã mua tiền giấy vàng mã chưa, phát hiện nó tắt máy nên tôi lại gọi điện thoại cho con dâu, con bé cũng tắt máy. Tôi lúc đầu nghĩ cũng không có gì to tát, đợi đến tối gọi lại vẫn tắt máy. Hôm nay tôi dậỵ sớm, đến nhà hai đứa nó xem thử, tôi có chìa khóa nhà nhưng cả hai đều không ở trong nhà.

- Trong nhà có gì bất thường không?

Tần Đào làm bộ như rất lão luyện hỏi. Lương Xuyên cùng Tiểu Vương đi vào trong nhà của vợ chồng nhỏ. Trong phòng cũng coi như còn nguyên vẹn, không có dấu vết lộn xộn. Trên chiếc giường trong phòng ngủ cũng rất bằng phẳng và sạch sẽ, chỉ là khi đi vào phòng ngủ, Lương Xuyên hơi cau mày, đưa tay nhẹ nhàng bịt mũi lại.

- Trong nhà không có lộn xộn cả, tôi gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp con trai của ta, bọn họ nói con trai tôi tối hôm qua không đi làm.

- Có lẽ là vợ chồng son đi ra ngoài hưởng thế giới của hai người, ví dụ như đi khách sạn vui vẻ gì đó.

Tiểu Vương cố tình muốn biểu hiện sự hài hước của mình:

- Bác thử liên hệ lại thử, có lẽ hôm nay họ sẽ trở lại thôi.

Tần Đào cũng kiểm tra trong phòng một chút, cô thấy nơi này không có gì bất thường, bây giờ vấn đề chỉ là điện thoại của hai người không liên lạc được mà thôi.

Chỉ có điều, Tần Đào thấy Lương Xuyên vẫn còn đứng ở trong phòng chưa đi ra, cô rất sùng bái Lương Xuyên , bởi vì cô tận mắt chứng kiến cảnh Lương Xuyên sử dụng thuật thôi miên để giải quyết vụ án.

- Lương cố vấn, thế nào?

Tần Đào đi tới khiêm tốn hỏi.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất