Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 14 Máu

Chương 14: Máu

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Dù sao cả hai cũng coi như là người quen, Đàm Quang Huy tựa như có ý nghĩ lôi kéo làm quen nên quét dọn cũng cực kì hăng hái, sau khi thức ăn được đưa tới cũng vừa lúc hắn quét xong cửa hàng.

Sau đó, hắn ngồi một góc, vừa ăn cơm vừa tùy ý đánh giá cửa hàng của Lương Xuyên, hành động này cứ như bắt buộc phải học để trả bài cho giáo viên vậy.

Lương Xuyên cũng không rảnh quan tâm đến Đàm Quang Huy, tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế ngoài cửa, cùng Phổ Nhị lười biếng phơi nắng.

Hình ảnh Tôn Ái Bình nói lúc này kì thật Lương Xuyên cũng đã gặp, các bệnh viện trị khối u trên cả nước đều có "Phong cảnh" như vậy cả.

Những ông lão bà lão kia mắc phải bệnh khối u, sinh mệnh đã đi đến điểm kết thúc, từng người từng người cầm theo ghế nằm ở trước cửa bệnh viện, nếu nói chờ chết cũng không quá đáng chút nào.

Năng lực thích ứng của con người quả thực rất đáng sợ, cho dù có phải đối mặt với tử vong đi chăng nữa, nếu lấy phương thức bình thường nhất tiến đến cái chết thì phần lớn người tôi sẽ đi từ giãy dụa rồi chậm rãi đi đến bình tĩnh.

- Con mèo này của anh thật đẹp, nó thuộc chủng loại gì?

Đàm Quang Huy vừa ăn xong cơm liền duỗi lưng một cái, chuẩn bị trêu đùa con mèo.

- Mèo đất.

Lương Xuyên đáp lại:

- Nhặt được nó ở đống rác.

- Chậc, bình thường anh cho nó ăn gì? Lông con mèo này thật mềm, mấy con mèo cùng chủng loại kia so ra kém xa nó.

Đàm Quang Huy vừa nói vừa vương tay muốn sờ lông của Phổ Nhị.

- Meo!

Phổ Nhị vốn uể oải nằm một chỗ không nhúc nhích bỗng nhiên nổi giận, trực tiếp huy móng vuốt cào vào tay Đàm Quang Huy, sau đó nhảy vào cửa hàng đi lên lầu hai.

- Au....

Đàm Quang Huy xoa xoa tay trái đáng thương, chỗ đó đã bị mèo cào rách một đoạn.

- Sao mèo của anh lại sợ người lạ như vậy?

Trái lại, Đàm Quang Huy không hề tức giận, chỉ hơi bất đắc dĩ cười.

- Tay anh bẩn.

Lương Xuyên trả lời.

- Phổ Nhị sẽ không cắn người lung tung, đối diện là hiệu thuốc, anh có thể đến đấy xửa lý vết thương."

Đàm Quang Huy nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó đi đến bên cạnh Lương Xuyên, nói:

- Có chuyện muốn hỏi anh, đây là một chuyện rất kỳ quái, tôi không biết phải hỏi ai cả.

Lương Xuyên nhìn Đàm Quang Huy, lúc này, hắn mới có chút dở khóc dở cười, đưa tay chỉ lên bảng hiệu:

- Anh xem phim truyền hình quá nhiều rồi, chỗ tôi chỉ bán một chút vàng mã thôi, cũng không phải là thầy phong thủy hay Âm Dương sư gì cả, những thứ kỳ quái kia tôi đều không hiểu.

- Nhưng nửa tháng trước bà tôi có báo mộng muốn mua quần áo mới, cuối cùng chính anh tự đưa tới đúng không?

Đàm Quang Huy không nhịn được phản bác lại hắn.

- Đó cũng không liên quan đến chuyện anh sắp nói.

- Sao lại không liên quan đâu? Anh nói giúp tôi xem, vấn đề của tôi đi bệnh viện cũng vô dụng.

Đàm Quang Huy tóm lấy ống tay áo của Lương Xuyên.

- Tôi rất sợ, anh nhất định phải giúp tôi.

- Anh có thể đến miếu thử, chỗ của tôi thật không...

- Anh nhìn đi!

Đàm Quang Huy đem ống tay áo của mình kéo lên,

Chỗ mu bàn tay có vết cào bị Phổ Nhị cào, thứ chảy ra từ vết cào, không phải máu mà là những giọt sáp dầu màu vàng....

….

- Hai tuần trước đã bắt đầu xuất hiện tình huống này, lúc đầu tôi nghĩ mình trúng độc nhưng bây giờ tôi có thể xác nhận rằng tôi không phải trúng độc, thật sự không phải là trúng độc, đây là. . .

Đàm Quang nhìn Lương Sâm bằng ánh mắt tràn ngập hi vọng, chuyện này, hắn cũng không dám đến bệnh viện, Đàm Quang Huy hiểu rõ đây tuyệt đối không phải “bệnh” mà bệnh viện có thể chữa khỏi người bình thường ai bị bệnh mà máu chảy biến thành sáp chảy cơ chứ?

Lúc này, hắn chỉ có thể đặt hi vọng đặt vào Lương Xuyên, ngày đó Lương Xuyên đến đưa áo liệm cho bà nội, vốn dĩ Đàm Quang Huy không muốn truy hỏi chuyện này nhưng hiện tại không truy hỏi không được, hắn chẳng biết nếu tình huống ngày càng xấu thì bản thân sẽ biến thành bộ dạng như thế nào, có điều Đàm Quang Huy hiểu được, nếu bản thân cứ tiếp tục thế này rất có thể sẽ không cứu được kéo dài rất có khả năng thật sự không thể cứu chữa được nữa.

Lương Xuyên đưa tay chỉ chiếc áo liệm đang treo trên mắc áo trong cửa tiệm,

- Ý của anh là, áo liệm có gì sao?

Đàm Quang Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

- Cai áo liệm đó còn đang mặc trên người của bà nội tôi, tôi nên làm như thế nào?

Lương Xuyên lắc đầu,

- Ý tôi là, anh có thể chọn trước một cái ở chỗ tôi, có lẽ không lâu nữa anh sẽ dùng tới đấy.

- ...

Đàm Quang Huy.

Không phải Lương Xuyên không muốn giúp Đàm Quang Huy mà hắn thật sự không biết nên giúp thế nào, hắn từng nói với Đàm Quanh Huy hắn không phải Âm dương tiên sinh cũng không phải là thầy Phong thủy, đó đến cùng những thứ là thật hay là giả, có hiệu quả không, bản thân Lương Xuyên không rõ.

Đàm Quang Huy đã rời đi , hắn không dám tiếp tục ở lại nơi này của Lương Xuyên để được tư vấn mua áo liệm gì đó.

Lương Xuyên cũng không biết liệu Đàm Quang Huy có nghe theo lời đề nghị của mình đi đến các ngôi chùa ở gần đây xem thử hay không, nơi này nhiều núi, tự nhiên cũng sẽ có nhiều chùa, nhiều chùa sẽ có mấy ngôi chùa linh nghiệm chứ?

Mặc dù ban ngày trời nắng chói chang nhưng ban đêm gió lại nổi lên, nhiệt độ cũng hạ xuống, Lương Xuyên đóng cửa cửa hàng, ôm một chiếc chăn bông lấy từ bên dưới.

Sau khi trải chăn trong phòng ngủ, Lương Xuyên lại đi đến chỗ cầu thang, cẩn thận đem giày của mình xếp lại cho ngay ngắn, sau đó mới quay trở lại phòng ngủ, mở máy ghi âm ra, khúc nhạc ảm đạm vang lên, Lương Xuyên nằm xuống rồi nhắm hai mắt lại.

Dường như Phổ Nhị cũng cảm thấy hơi lạnh, nó không nằm ở trên bệ cửa sổ mà đi tới nằm xuống ở bên cạnh chăn của Lương Xuyên.

Ban đêm, lúc nào cũng yên lặng như thế, không có điện thoại nên không cần kiểm tra có ai liên lạc không, không phải xử lý quá nhiều tin tức, cũng không cần lo lắng vì sự bận rộn của ngày mai, mọi thứ trở nên vô cùng đơn giản.

Đêm nay, Lương Xuyên ngủ nhiều hơn một tiếng so với ngày bình thường nhưng cũng chỉ có bốn tiếng.

Động tác tỉnh dậy đã đánh thức Phổ Nhị, Phổ Nhị cố ý nhìn Lương Xuyên một chút, dường như có chút hiếu kỳ chuyện hắn không gặp ác mộng đêm nay.

Rời giường, Lương Xuyên định đem chăn gấp lại nhưng nhìn Phổ Nhị còn đang nằm ở trên đó nên hắn không gấp chăn, trực tiếp đứng dậy mặc quần áo tử tế.

Có điều Lương Xuyên vẫn đứng ở cửa phòng ngủ một lúc lâu, chăn không gấp đi ra khỏi phòng ngủ, việc này khiến hắn có cảm giác không mấy vui vẻ, cảm giác không mấy vui vẻ này như cảm giác khi hắn không xếp giày cho ngay ngắn, cũng may Lương Xuyên có thể kiểm soát được cảm xúc bản thân.

Trong căn bếp nhỏ phía sau cửa hàng, đồ vật rất ít, nguyên liệu nấu ăn cũng rất đơn giản, từ trước đến nay đối với chuyện ăn uống Lương Xuyên rất đơn giản , nhiều người sẽ cho rằng không có vị giác so với cảm giác không đói bụng càng đáng sợ hơn, bởi vì mặc dù anh không đói bụng nhưng anh vẫn có thể nhấm nháp mỹ thực, thậm chí có thể ăn mọi lúc, thật tốt biết bao.

Trong nồi đang nấu cháo, nấu xong Lương Xuyên múc ra chén, bưng đến trên quầy, hắn ngồi xuống ở phía sau.

Một bát cháo trắng không có thêm món gì khác, Lương Xuyên ngồi ở chỗ đó, đợi cháo nguội, đồng thời cũng tự nhủ rằng cơ thể của mình, cần phải ăn để bổ sung năng lượng.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất