Chương 19: Lũ Súc Sinh 2
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Pháp y là người đã quen nhìn thấy người chết, tâm lý chịu đựng cũng cực lớn, một số pháp y ưu tú thậm chí có thể vừa trò chuyện tối nay ăn cái gì vừa giải phẫu phân tích thi thể nhưng cảm xúc của Giản Hồng rõ ràng là đã bị ảnh hưởng.
Lương Xuyên ngồi xuống, bắt đầu quan sát thi thể.
Thi thể người đàn ông là Lý Vĩ Minh.
Thi thể người phụ nữ là Tôn Ái Bình.
- Nạn nhân bị đánh mạnh, ngoài ra trên người còn có nhiều vết bầm tím và vết thương khác nhưng nguyên nhân dẫn đến cái chết là bị siết cổ bởi một vật bằng kim loại.
Giản Hồng chỉ vào vị trí cổ của người đàn ông, phía trên có một chuỗi vết máu ứ đọng lõm sâu xuống:
- Ở đây còn có một vết dây hằn rất mỏng, tôi hoài nghi ngay từ đầu hung thủ định dùng sợi dây mỏng một chút, ví dụ như dây sạc điện thoại đến siết cổ nạn nhân nhưng thất bại , cuối cùng mới đổi thành một chuỗi kim loại dày hơn.
Giản Hồng sau khi nói xong thì chỉ vào thi thể người nữ:
- Trước khi chết, nạn nhân đã bị xâm hại rất nhiều lần, vùng kín chảy máu hơn nữa còn bị ngược đãi, phần thân trên bị kim đâm, thân thể đầy vết thương, phán đoán ban đầu bị người cắn mà thành.
Nói tới đây Giản Hồng dừng lại một chút, dường như để nén cơn phẫn nộ trong lòng mới nói tiếp:
- Trên người nạn nhân có nhiều vết bầm và vết cắn hơn so với người đàn ông, còn có dấu vết bị bỏng do tàn thuốc tạo thành.
- Moá nó, năm đó bọn Nhật cũng chẳng khác nào súc sinh như vầy!
Ngô Đại Hải ở bên cạnh tức giận mắng.
Ngô Đại Hải đặc biệt tức giận là vì vụ án lần này chắc chắn không phải người Nhật Bản làm nhưng có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này, chính là người Trung Quốc, thậm chí rất có thể là người ở trong khu vực này.
Lương Xuyên cũng gật đầu, trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh Lý Vĩ Minh đang đứng trước mặt mình bưng một bát thịt đầu heo đầy máu , mím chặt môi, Lương Xuyên lấy ra một điếu thuốc, sau đó đi ra bên ngoài lều bắt đầu hút.
- Xuyên, nơi này không thể hút thuốc.
Ngô Đại Hải nhắc nhở:
- Người trong đội cảnh sát của chúng tôi lúc lục soát ở xung quanh đây phát hiện có mấy đầu thuốc lá.
Lương Xuyên gật đầu, không châm thuốc nữa mà trực tiếp đem những sợi thuốc rút ra, cho vào trong miệng của mình chậm rãi nhai nuốt, hắn cần yên tĩnh, cần bình tĩnh.
Sau đó, Lương Xuyên lần nữa xoay người bước vào trong lều, ngồi xuống bên cạnh Tôn Ái Bình, đưa tay ra, đặt ở trên trán Tôn Ái Bình, đồng thời, hắn cũng từ từ nhắm mắt lại.
Giản Hồng và Ngô Đại Hải đứng ở một bên không nói gì, bọn họ nghĩ, đây có thể chỉ là thói quen của Lương Xuyên, người có bản lĩnh, bọn họ đều có một số điều kỳ lạ.
Xuất hiện trong tầm mắt của Lương Xuyên chỉ là một mảng tối tăm.
Sau đó, dần dần, hắn phát hiện tầm mắt của mình biến thành nằm ngang, trước mặt hắn, xuất hiện bóng dáng của người đàn ông đang cúi xuống, hình dáng của người đàn ông rất mơ hồ nhưng Lương Xuyên có thể phân biệt được, đây là Lý Vĩ Minh, người chồng đã chết của Tôn Ái Bình.
- Anh không sao chứ?
Đây là giọng nói của người đàn ông.
- Tôi không sao.
Đây là giọng của người phụ nữ.
- Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi, cũng sắp kết thúc rồi, sắp kết thúc rồi, bọn họ sẽ đi thôi. Đây là giọng nói của người đàn ông.
Sau đó, là tiếng khóc của người đàn ông và người phụ nữ.
Lương Xuyên cảm thấy đầu mình hơi đau, ý thức bắt đầu mơ hồ, vào lúc này, hình như hắn thấy được Lý Vĩ Minh vẫn như cũ bưng một bát thịt đầu heo đứng trước mặt hắn, còn Tôn Ái Bình đưa cho thì cho hắn hai quả cà chua còn tươi ngon sau một đêm dài.
Hình ảnh lại xuất hiện lần nữa.
- Chồng của tôi đâu? Chồng của tôi đâu!
Người phụ nữ điên dại hét lên:
- Các anh không phải đã nói tôi ngủ với các anh thì các anh sẽ bỏ qua tôi sao, tôi cũng nói sẽ là không báo cảnh rồi mà, cầu xin các anh nói cho ta, chồng của tôi đâu?
Người phụ nữ gào khóc, cô dường như linh cảm được điều gì đó.
- Hắn chết rồi, bây giờ tới phiên mày.
Giọng nói của một người đàn ông từ trong bóng tối truyền tới, giọng nói này có chút non nớt, không đúng, xác thực mà nói là có chút trẻ tuổi.
Cơ thể người phụ nữ run lên, dường như không thể nào chấp nhận được kết quả này.
Tiếp sau đó, một chiếc khăn được ấn xuống, che miệng và mũi của người phụ nữ lại, còn có một đôi tay đang liều mạng bóp cổ người phụ nữ, đồng thời còn có người đè lên hai cánh tay và hai chân của người phụ nữ để cô không thể giãy dụa.
Ngạt thở.
Ngạt thở khủng khiếp.
Ức chế, cực kỳ tàn ác.
Cơ thể Lương Xuyên bắt đầu run lên, loại cảm giác ngạt thở này, giống như hắn đang trải qua.
- Đội trưởng Ngô.
Giản Hồng nhìn về phía Ngô Đại Hải, ra hiệu cho hắn tình huống của Lương Xuyên có chút không đúng, sắc mặt Lương Xuyên trở nên trắng bệch rồi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
- Đừng quấy rầy hắn. Ngô Đại Hải ngồi xuống bên cạnh Lương Xuyên, cẩn thận quan sát Lương Xuyên, hắn sợ Lương Xuyên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trời tối, vẫn còn rất tối nhưng cảm giác ngạt thở kia lại bắt đầu biến mất rồi,
Giống như tất cả đều dừng lại.
Có người dùng khăn bịt miệng mũi.
Có một đôi tay đang bóp cổ
Có người đè lên hai chân.
Có người đè lên hai tay.
Lương Xuyên yên lặng suy nghĩ và cảm nhận,
Như vậy.
Có ít nhất ba người, hung thủ có ít nhất ba người.
Khi Lương Xuyên chuẩn bị thoát khỏi trận đen tối này tỉnh lại,
Một ngọn lửa bất ngờ xuất hiện, trực tiếp đâm vào hắn.
Tê...
Bỏng.
Đau.
Giãy dụa, lại xuất hiện lần nữa.
- Anh còn tra tấn cô ta làm gì. Trong bóng tối một người đàn ông có chút bất mãn nói.
- Mẹ kiếp, không cầm điếu thuốc đâm thử một chút ai biết cô tôi đã chết hay chưa, thế mà chưa chết, sống dai thật.
Âm thanh đó.
Đều rất trẻ.
Thậm chí.
Thậm chí còn rất trẻ!
Soạt...
Đây là âm thanh của túi nilon vang lên, tầng tầng nilon được bao phủ lên, tiếp đó là cảm giác cổ bị bóp thật mạnh.
Đây là một cảm giác tuyệt vọng sâu sắc, tuyệt vọng khó mà làm cho người tôi chịu đựng được!
Lương Xuyên bỗng nhiên mở mắt ra, sau đó cả người quỳ xuống bên cạnh thi thể che cổ mình lại, đồng thời cố gắng hít thở, đầu hắn bây giờ đang ở trạng thái thiếu dưỡng khí trầm trọng nhưng bên trong đôi mắt hắn lại hiện ra một chút ánh sáng đỏ yếu ớt.
- Xuyên, anh không sao chứ? Ngô Đại Hải ở bên cạnh đỡ bả vai Lương Xuyên ân cần hỏi thăm, hắn cũng không hi vọng bạn bè tốt của mình bởi vì giúp mình phá án mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Hung thủ ít nhất có ba người, đều rất trẻ tuổi, vô cùng trẻ tuổi.
Lương Xuyên bắt đầu nói.
- Thậm chí, có khả năng trong đó còn có trẻ vị thành niên.
- Cái gì cơ?
Ngô Đại Hải sửng sốt một chút.
- Đi bắt người, đi bắt người đi!
Một tay Lương Xuyên trực tiếp nắm chặt cổ áo của Ngô Đại Hải quát lên:
- Anh còn ở đó làm gì, đi bắt người, bắt người đi! Bắt hết đám súc sinh đó đi, đám tiểu súc sinh đó!
Ngô Đại Hải nhìn ánh mắt của bạn thân mình có chút phiếm hồng, không biết vì cái gì hắn cũng được coi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã gặp qua sóng to gió lớn, trong đôi mắt này, hắn cảm nhận được sự sợ hãi phát ra từ sâu trong xương cốt.
-------
Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡