Chương 20: Hung Thủ Là Trẻ Vị Thành Niên
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
- Xin lỗi, là tôi thất thố.
Lương Xuyên buông Ngô Đại Hải ra, yên lặng cúi thấp đầu, một lát sau, hắn lại mở mắt ra lần nữa, tơ máu trong mắt chậm rãi biến mất, ánh mắt trong sáng trở lại.
Thời gian tử vong cũng không lâu lâu lắm, khả năng còn chưa tới 24 giờ, bởi vậy kí ức vẫn còn rất mới, căn bản không thể so sánh với người đã chết nửa năm tên gọi là Trương Nghị Cường kia được.
Hơn nữa trước khi chết nạn nhân còn phải chịu áp bách và lăng nhục trong một thời gian dài, cách thức tử vong lại vô cùng tàn khốc, vì vậy, những hình ảnh ở hiện trường kia đánh sâu vào cảm giác của con người một cách mãnh liệt.
Đây là giải thích của Lương Xuyên.
Dĩ nhiên, lấy cách giải thích của đạo gia hay phật gia thì đây chính là do người chết vừa mới đột tử, oán khí chưa tiêu.
- Xuyên, anh vừa nói hung thủ có ít nhất ba người, việc này tôi có thể hiểu được nhưng vì sao lại nói bọn họ còn rất trẻ?
Số lượng hung thủ đã được phân tích dựa vào vết máu và tinh dịch dưới ga giường, cho nên suy đoán này Ngô Đại Hải cũng không cảm thấy khó hiểu nhưng tại sao Lương Xuyên lại nói hung thủ còn rất trẻ, thận chí trong số đó còn có trẻ vị thành niên, điểm này hắn không sao hiểu được.
Lương Xuyên nhìn thoáng qua thi thể của Lưu Vĩ Minh ở bên cạnh , hắn đã đọc qua "di ngôn" của Lưu Ái Bình nhưng hiện tại, tinh thần của hắn đã quá mệt mỏi, hắn đang do dự không biết có nên đọc di ngôn của Lưu Vĩ Minh hay không.
- Thứ nhất, hung thủ đã cắt đứt đường dây cameras giám sát rồi ôm máy tính đi, hiển nhiên là hình ảnh của hung thủ đã bị máy giám sát quay được. Điều này nói ra hung thủ vẫn còn rất non tay trong việc đột nhập cướp của, rất có khả năng trước đây đã từng đi trộm vặt, móc túi. Không được ai chỉ dạy qua nên không hề có kinh nghiệm. Thứ hai, căn cứ vào lời nói của cha nạn nhân, đầu tiên chúng tôi có thể đoán được khoảng thời gian hung vào phòng của nạn nhân, khoảng thời gian hung thủ bước vào chắc là lúc cha nạn nhân liên lạc không được vợ chồng nạn nhân, đẩy thời gian lên một chút, Giản pháp y, có thể suy đoán thời gian tử vong cụ thể của nạn nhân được rồi đúng không?
Giản Hồng do dự một chút, nói:
- Căn cứ vào mức độ đông lại của thi thể, thời gian tử vong của nạn nhân chưa đến 24 giờ, thời gian cụ thể thì cần phải mang thi thể nạn nhân về phòng thí nghiệm phân tích, nhưng...
Giản Hồng đưa tay chỉ lên các vết tích do bị tra tấn trên thi thể nạn nhân:
- Thật ra những vết tích này đã đủ để chứng minh, có hai người chết, đặc biệt là nạn nhân nữ, trước khi tử vong đã phải chịu tra tấn phi nhân đạo trong một thời gian dài.
- Tốt, điểm thứ hai, hung thủ có nhiều người lại dừng lại trong nhà nạn nhân rất lâu, nếu tôi nhớ không lầm thì khi cảnh sát kiểm tra trong nhà nạn nhân đã phát hiện ra trong chậu rửa chén còn lưu lại thịt lợn. Tôi đoán hung thủ còn ở trong nhà nạn nhân ăn cơm xong mới rời đi.
Lương Xuyên suy nghĩ một hồi, hắn biết phỏng đoán của mình rất có thể sẽ dẫn đến hiểu lầm của mọi người xung quanh nhưng hình ảnh Lưu Vĩ Minh đi vào nhà mình đã xác nhận suy đoán của hắn.
- Thậm chí, rất có thể hung thủ vừa lăng nhục vợ của nạn nhân, đồng thời lại bắt nạn nhân nấu cơm cho chúng, dù sao nam nạn nhân cũng là một đầu bếp.
- Vậy...
Hiện tại Ngô Đại Hải chỉ nghĩ đến một câu "mả mẹ nó", ngay đến chuyện này cũng có thể đoán ra được? Nhà tâm lý học trâu bò như vậy à?
Giản Hồng và hai trợ thủ của mình nghe phỏng đoán của Lương Xuyên cũng ngạc nhiên không kém.
Không phải là bọn hắn kinh ngạc chuyện Lương Xuyên dựa vào chứng cớ gì mà suy đoán ra kết luận này, dù sao thì lập trường nghề nghiệp của bọn hắn và Ngô Đại Hải là khác nhau.
Bọn họ đang khiếp sợ là nhóm hung thủ kia, nếu như bọn chúng lăng nhục vợ người ta trong phòng ngủ đồng thời lại bắt chồng của nạn nhân nấu cơm cho họ, rốt cuộc cảnh tượng như nào?
Đối với nạn nhân đã chết mà nói thì đã phải chịu khuất nhục đến mức nào?
- Nói tóm lại, thủ đoạn hành hung vẫn còn rất đơn giản lại thô bạo, thậm chí còn nghĩ quét dọn hiện trường là không có vấn đề gì, ở lại nhà nạn nhân một thời gian dài để lăng nhục nạn nhân, từ đó có thể thấy được tuổi tác của hung thủ cũng không lớn. Trừ khi anh nói gần đây có ngục giam nào đó, có một đám tội phạm chịu án tử hình trốn ra ngoài, trước khi bị bắt lại thì muốn đi hưởng lạc một phen nhưng khả năng này lại cực kì thấp. Ngục giam gần Thành Đô nhất có xảy ra chuyện này không?
- Theo tôi được biết thì không.
Ngô Đại Hải nói.
- Ừm, nếu như là tử tù nơi khác vượt ngục, vất vả trú ẩn mới có thể đến được Dung thành này nhưng chắc chắn sẽ không dùng phương thức gây án này để trả thù xã hội, tù nhân vượt ngục trong 12 giờ đa số tâm lý rất biến thái, trong khoảng thời gian đó chuyện táng tận lương tâm nào hắn cũng dám làm nhưng sau khi vượt ngục qua 12 tiếng, tâm tình của bọn hắn sẽ phát sinh thay đổi, bọn hắn sẽ càng quý trọng tự do, đa phần sẽ lựa chọn ẩn dấu để kéo dài được tự do, Vì vậy khả năng đó hoàn toàn được loại trừ. Tôi kết luận hung thủ rất có thể là một nhóm người có tuổi tác rất nhỏ, không bài trừ việc trong đó có trẻ vị thành niên.
Xuyên, đây chính là kết quả mà anh vừa mới nghĩ ra được?
Ngô Đại Hải xoa mồ hôi lạnh trên trán:
- Người trẻ tuổi? Còn là trẻ vị thành niên?
- Nếu như lớn tuổi thì sẽ có chút kiến thức, bọn hắn sẽ hiểu được cái gì gọi là e ngại, hiểu được cái gì gọi là trừng phạt, trái lại, nếu còn nhỏ tuổi, đặc biệt là những đứa trẻ vị thành niên cho rằng mình đã trưởng thành, lúc bọn hắn gậy chuyện trong đầu căn bản không hề nghĩ đến chuyện bọn hắn phải chịu trách nhiệm, bọn hắn chỉ đơn thuần hưởng thụ sự vui vẻ từ việc ác mình làm. Căn cứ vào manh mối và tâm lý của nhóm tội phạm kia có thể tổng kết lại ba điểm: Tự cho mình là đúng, không sợ hãi, suy nghĩ thiển cận.
Lương Xuyên dừng lại một chút,
- Cũng có thể dùng một thành ngữ để khái quát về bọn chúng: Nghé con không sợ cọp.
- Ngô đội trưởng, video đã có, vừa trích suất từ máy giám sát của ngân hàng. Một viên cảnh sát chạy tới báo cáo.
- Tại sao lại lâu như vậy?
Ngô Đại Hải hơi không vừa ý nói.
- Bên tổ điều tra an ninh mạng lục soát xong chứng cứ mới đến ngân hàng nên bị chậm trễ.
Viên cảnh sát không còn cách nào, chỉ có thể đối mặt với lửa giận của đội trưởng.
Thật ra, bọn họ cũng không tính là chậm, tốc độ lấy chứng cứ như vậy đã rất nhanh, trong đó còn bao gồm luôn cả thời gian phân biệt và cắt trích suất nữa.
Ngô Đại Hải nhận lấy điện thoại mà viên cảnh sát đưa, ra hiệu cho Lương Xuyên tới xem.
- Chạng vạng tối hôm qua, trong khoảng nửa giờ đã có người đã dùng thẻ của nạn nhân thử rút tiền trong thẻ hai lần.
Âm thanh phát ra bên trong video hẳn là của Hình Minh.
- Lần thứ nhất hung thủ lấy thẻ của nạn nhân Lưu Vĩ Minh đưa thẻ vào máy ATM là khoảng bốn giờ ba mươi mốt phút nhưng nhập sai mật mã, căn cứ theo phân tích của tôi thì chắc hẳn hung thủ đã ép Lưu Vĩ Minh phải nói ra mật mã thẻ ngân hàng nhưng trong lần đầu tiên Lưu Vĩ Minh đã cố ý nói sai cho nên hung thủ mới không lấy được trong lần đầu tiên. Lần thứ hai là vào khoảng bốn giờ năm mưới chín phút chiều, lần này nhập mật mã đã thành công, rõ ràng sau thất bại lần thứ nhất, hung thủ đã tra tấn nạn nhân, bức nạn nhân phải nói ra mật mã chính xác. Sau hai lần đi rút tiền hung thủ đều mặc quần áo bảo vệ màu đen và đội mũ, còn cố ý che lại mặt mình, tôi chỉ lấy được hình ảnh giá trị nhất là ở đoạn này.
-------
Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡