Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 22 Bắt Giữ

Chương 22: Bắt Giữ

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Kỳ thực, đoán chừng bây giờ người tức giận nhất có lẽ là Ngô Đại Hải, bởi vì căn cứ vào những manh mối suy ra kết luận, rất có thể hung thủ chỉ là một đám nhóc tuổi không lớn lắm, cũng không phải là tội phạm giết người hàng loạt càng không phải bọn cướp sông cướp biển gì, cho nên, cứ thêm một giờ chưa bắt được hung thủ, chính là một sự sỉ nhục đối với Ngô Đại Hải.

Tần Đào cùng và hai cảnh sát lập tức bắt đầu tìm kiếm, tất cả quần treo trong tủ đã được lấy ra, từng cái một.

Lương Xuyên đang đứng ở trước cửa phòng ngủ, một tay vô ý thức dụi mắt, hôm nay hắn thật sự là có chút mệt mỏi, hơn nữa, cảm giác đau xót trong mắt đang càng ngày càng mãnh liệt.

- Lương cố vấn, tìm được rồi!

Tần Đào cầm một chiếc quần jean lên tiếng.

Mặt sau chiếc quần jean bị thủng một lỗ, đây không phải quần thiết kế theo kiểu rách rưới, lỗ thủng này rất rõ để nhận biết được chiếc quần này được mặc lâu ngày rồi bị mài mòn cho nên mới bị rách vậy.

- A, trong túi quần có cái gì này.

Tần Đào đưa tay vào trong túi quần jean, sau đó từ trong đó lấy ra một cái thẻ,

- Là một thẻ trợ cấp cho người nghèo.

... ... ... ...

- Cầu xin các người, nói cho tôi biết, rốt cuộc con trai của tôi thế nào rồi?

Một người đàn ông trung niên cách biệt rất lớn về tuổi tác và hình dáng có chút lom khom đang cầu xin vị cảnh sát trước mặt.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh phòng thẩm vấn, Ngô Đại Hải tay nắm chặt điện thoại, khuôn mặt hơi méo mó, một nửa là vì căng thẳng một nửa là vì tức giận.

Lương Xuyên rút ra một gói thuốc đưa cho Ngô Đại Hải một điếu, Ngô Đại Hải đang chuẩn bị nhận điếu thuốc thì điện thoại vang lên:

- A lô, đã có kết quả so sánh rồi sao?

- Đội trưởng Ngô, đã có kết quả so sánh, chúng tôi đã so sánh DNA của Sài Sơn và DNA của con trai hắn là Sài Cương tìm được ở nhà của hắn cùng với DNA của hung thủ mà chúng tôi đã trích xuất được từ ga giường ở hiện trường vụ án, xác nhận DNA của Sài Cương trùng với DNA của một trong những hung thủ .

Ở đầu dây bên kia Giản Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là, hung thủ đã được xác định.

- Tốt.

Ngô Đại Hải cúp điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho bên Tôn Kiến Quốc, đồng thời gật đầu nhẹ với Lương Xuyên, nói:

- Con trai của lão già này đúng là một trong số các hung thủ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Tôn Kiến Quốc, để hắn gởi lệnh truy nã xuống dưới, sau đó huy động mấy đồn cảnh sát ở khu vực lân cận cùng nhau hành động, bọn nhóc con này, tuyệt đối chạy không thoát.

Lương Xuyên tiếp tục hút thuốc của mình, không nói gì.

Lúc này, đã qua nửa đê, nhưng Sài Sơn vẫn đang bị cảnh sát thẩm vấn, dù sao, ở hiện trường trong túi quần jean mà hung thủ đã đổi tìm thấy thẻ trợ cấp của Sài Sơn.

Nhưng căn cứ theo lời khai của Sài Sơn thì thẻ trợ cấp của hắn do con trai hắn giữ, tiền trong đó cũng do con trai hắn lấy dùng, lúc trước hắn cũng không muốn đưa thẻ trợ cấp cho con trai nhưng con trai của hắn Sài Cương đã đánh hắn một trận rồi cướp đi.

Cho dù là nghe những lời đó, trong lòng Lương Xuyên như cũ vẫn không có chút thương hại nào cho người đàn ông trung niên này, sinh ra mà không biết nuôi dạy, để con mình làm ra chuyện tai hại như vậy, con trai hắn hại hắn thì thôi đi, dù sao cũng là tự làm tự chịu nhưng đi hại một nhà người khác không còn gì, điều này không có gì để nói nữa.

Ngày nay, khi trẻ con làm chuyện sai trái thì đầu tiên là đổ cho thể chế, sau đó đổ cho xã hội, do đọc tiểu thuyết, do chơi game, do phim ảnh nhưng trên thực tế, nguyên nhân phạm thội của một nửa trẻ vị thành niên phạm tội là do cách giáo dục của gia đình, một nửa nguyên nhân khác càng đơn giản hơn, đó là bọn họ là súc sinh khoác da người.

Toàn bộ cảnh sát khu vực Thành Đô đều được điều động, bắt đầu truy lùng nghi phạm, nhà ga, bến xe, từng chốt giao thông đều bố trí cảnh sát.

Ngô Đại Hải sau khi xác nhận được tin tức, hắn mang theo phần lớn người trong đội cảnh sát tham gia vào cuộc truy bắt, cục cảnh sát hiện tại có vẻ hơi vắng vẻ.

Lương Xuyên không đi, bởi vì hắn hơi mệt nhưng lúc này hắn không muốn trở về, dù sao hiện tại nghi phạm còn chưa bắt được, nếu trở về có khả năng sẽ nhìn thấy thứ gì đó hắn không muốn nhìn thấy trong nhà.

Hắn ngồi trên bậc thềm cửa ở cục cảnh sát, gió thổi lạnh thấu xương nhưng Lương Xuyên không hề hay biết.

- Lương cố vấn, ăn một chút đi.

Tần Đào từ phía sau đi tới, đưa cho Lương Xuyên một ly mì tôm, còn có một cốc trà sữa mới pha.

Cô được Ngô Đại Hải cố ý cho ở lại để chăm sóc cho Lương Xuyên, Ngô Đại Hải cũng đã nhìn ra tình trạng cơ thể của Lương Xuyên không tốt, hơn nữa, vụ án lần này có thể nhanh chóng xác định được danh tính của nghi phạm đều nhờ Lương Xuyên tìm được thẻ trợ cấp mà nghi phạm đã để lại ở hiện trường.

Lương Xuyên nhận lấy mì tôm, cầm ở trong tay, Tần Đào ngồi xuống bên cạnh hắn, cô ăn từng muỗng lớn, có thể thấy được cô rất đói.

- Lương cố vấn, mì này không phù hợp với khẩu vị của anh à? Nếu không tôi đi đổi cho anh loại khác?

Tần Đào thấy Lương Xuyên không ăn nên hỏi thử, trong cục cảnh sát có nhiều loại mì tôm khác nhau.

Lương Xuyên lắc đầu, cầm lấy đũa, ăn một miếng, cố gắng nuốt xuống.

- Lương cố vấn, anh nói thử, mấy đứa trẻ kia, sao có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm vậy chứ, tôi cảm thấy thực sự rất đáng sợ.

Tần Đào lắc đầu trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

Lương Xuyên húp từng ngụm nước mì, sau đó quyết định không làm khó dễ bản thân nữa, hắn đặt mỳ bên cạnh, chậm rãi nói:

- Con người là động vật, đôi khi chúng tôi rất đáng yêu, có khi rất vĩ đại nhưng cũng là một loài động vật. Chúng tôi luôn mong muốn bản thân mình là thiên sứ rơi xuống trần gian, trên thực tế chúng tôi chỉ là những con khỉ đứng thẳng mà thôi.

Tần Đào sửng sốt một chút, dường như đang suy nghĩ câu nói này của Lương Xuyên.

- Lương cố vấn nói câu này rất đúng.

Giản Hồng tay cầm ly trà đi ra:

- Tiểu Đào, cô vừa mới làm cảnh sát hình sự, sau thời gian nữa, cô sẽ quen dần thôi. Đúng rồi, tôi vừa mới giải phẫu thi thể.

Giản Hồng dừng một chút, vành mắt hơi đỏ, cô vừa mới lấy tư cách của một người lớn đi an ủi Tần Đào nhưng ngay lúc này, bản thân cô cũng có chút không kềm chế được.

-Nạn nhân đang mang thai ba tháng.

Nghe vậy, Tần Đào cắn môi, đặt ly mì xuống, vùi mặt mình vào đầu gối, chắc đang khóc, cô là nữ cảnh sát hình sự, nhưng cũng chỉ là một cô gái trẻ.

Lương Xuyên hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra.

Người tôi thường nói, hình phạt đáng sợ nhất là xuống địa ngục nhưng địa ngục cũng không có khủng bố như vậy.

Điện thoại của Tần Đào vang lên, cô ngẩng đầu, lau nước mắt và nước mũi, nghe điện thoại rồi nói với Lương Xuyên và Giản Hồng bên cạnh:

- Hung thủ đã bị bắt ở bến xe, bốn người, toàn bộ sa lưới, đội trưởng Ngô đang áp giải bọn họ trở về.

- Tiểu Đào, cô đi mau đi, bây giờ người trong đội lưu lại không nhiều.

Giản Hồng nhắc nhở.

- Vâng, tôi đi đây.

Tần Đào lập tức đứng dậy chạy vào trong cục.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất