Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 23 Cánh Cổng Địa Ngục

Chương 23: Cánh Cổng Địa Ngục

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Nửa tiếng sau, một đội xe cảnh sát tiến vào trong cục cảnh sát, Ngô Đại Hải cùng mấy đội trưởng cảnh sát hình sự bên phân cục khác đem bốn thanh niên nhỏ tuổi khuôn mặt còn giữ nét ngây thơ áp giải vào trong cục.

Lương Xuyên vẫn ngồi trên bậc thang nhìn bọn họ đi vào.

Bốn người bọn họ, có hai người vẻ mặt e ngại run rẩy, hai người còn lại mang vẻ mặt khinh thường, giống như dù bị bắt vào nơi này, bọn họ vẫn phải gìn giữ bản sắc riêng của mình.

Giống như là liệt sĩ đi vào pháp trường, ha ha, nhưng mà, bọn họ xứng sao?

- Lớn nhất, 23 tuổi, nhỏ tuổi nhất, 17 tuổi.

Giản Hồng đứng bên cạnh Lương Xuyên nói.

- Sẽ xử như thế nào?

Lương Xuyên hỏi.

- Tử hình.

Giản Hồng thở dài:

- Chứng cứ vô cùng xác thực, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn là tử hình.

- Vậy còn tên 17 tuổi thì sao?

Lương Xuyên hỏi.

- ... ...

Giản Hồng không nói:

- Có lẽ sẽ không phán tử hình nhưng chắc là chung thân.

- Chung thân.

Lương Xuyên nghiền ngẫm hai chữ này:

- Lợi cho bọn chúng quá rồi, dù là tử hình cũng quá lợi cho bọn chúng, đạn xuyên qua trong nháy mắt mất mạng, chết luôn, nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Huống chi, còn một đứa, thế mà lại không bị phán tử hình.

- Đây là luật.

Giản Hồng nhìn Lương Xuyên nói.

-Cho nên cô cảm thấy xử như vậy là công bằng với Tôn Ái Bình và Lưu Vĩ Minh sao?

- Tôi không biết.

Giản Hồng lắc đầu:

- Tôi đi làm việc, sẽ bắt đầu thẩm vấn ngay thôi.

Giản Hồng lựa chọn rời đi, cô không nguyện ý đối mặt với vấn đề này của Lương Xuyên.

Lương Xuyên mở lòng bàn tay của mình ra, nhìn vân trong tay mình, sâu trong mắt của hắn có một sợi màu đỏ nhỏ bé lóe lên liền biến mất không thể nhận ra có lẽ do hắn quá mệt mỏi, rõ ràng là rất mệt mỏi.



-Phổ Nhị.

Lương Xuyên nhẹ nhàng gọi.

-Meo!

Trên bệ cửa sổ của phòng ngủ trên tầng hai của Minh bách hóa. Vỗn dĩ Phổ Nhị vốn dĩ còn đang nằm dài ở trên đó từ từ ngẩng đầu, trong đôi mắt của nó lóe ra một tia ánh sáng đỏ sậm.

Cùng lúc đó, vẻ mặt mệt mỏi của Lương Xuyên bắt đầu từ từ rút đi, tinh lực của hắn đang dần khôi phục.

Đồng thời, màu đỏ nơi đáy mắt càng lúc càng đậm.

Khóe miệng Lương Xuyên cong lên một nụ cười tà mị,

Lúc nãy, đáng vẻ của bốn nghi phạm bị áp giải lướt qua hắn lần lượt hiện ra trong đầu hắn,

- Pháp luật không thể cho sự công bằng thì tôi sẽ cho. Tôi sẽ vì các người mà mơ Cánh cửa địa ngục ra.

….

Bốn nghi phạm bị thẩm vấn cùng một lúc, trước bằng chứng thép chất đầy như núi, bọn chúng không có gì để phản kháng, rất nhanh đã nhận tội, hiện tại mọi người trong cục đang tiến hành khai báo tình tiết vụ án.

Vụ án này các điều tra viên thẩm vấn cũng không khó khăn mấy, so với những tên tội phạm sành sỏi thì mấy người ngồi ở đây rất dễ đối phó, căn bản không cần phải dùng phương pháp để tra hỏi, bọn họ đã nhận tội.

Dù như vậy nhưng lúc này, các thẩm vấn viên đều đang cực kì phẫn nộ khiến cho cảnh sát ghi chép phải dừng lại liên tục để lau mồ hôi trong lòng bàn tay, còn mấy viên cảnh sát thẩm vấn thì phải uống nước liên tục để khống chế cảm xúc của mình.

Lần lượt phân tích các chi tiết, hỏi từng câu một, tình tiết của vụ án cũng chậm rãi hiện ra một cách tường tận.

Ngay cả những cảnh sát lâu năm cũng khó có mà giữ bình tĩnh được, đám tiểu súc sinh này, sao chúng có thể làm ra mấy chuyện như vậy!

Hầu hết các lãnh đạo cục cảnh sát của thành phố đều chạy tới phân cục này, Ngô Đại Hải đi báo cáo công việc cho lãnh đạo phía trên, bởi vì bản án lần này phá được một cách nhanh chóng, dư luận chưa hoàn toàn phát sốt nên phương diện truyền thông vẫn còn thuộc về phía cục cảnh sát.

Nếu vụ án này được tuyên truyền ra ngoài thì phạm vi ảnh hưởng rất khó có thể định vị được, dù sao tình tiết vụ án quá mức ác liệt, vì vậy, có khả năng phải lược bỏ đi một số tình tiết nhưng bản án này vẫn không thể nào giấu giếm được nên thứ cần công bố thì vẫn phải công bố, ở cửa lớn của cục cảnh sát có không ít phóng viên.

Thậm chí còn có cả phóng viên của đài Bắc Kinh, đối với cục cảnh sát thì làm sao để xử lý vấn đề về dư luận mới là điều quan trọng nhất, ít nhất cũng phải đảm bảo vấn đề trị an của xã hội không bị khủng hoảng.

Tôn Kiến Quốc làm đội phó, lúc này đang chỉ huy toàn bộ quá trình thẩm vấn, chứng cứ bọn họ tìm được vô cùng xác thực, nghi phạm cũng đã nhận tội, những việc phải làm còn lại cũng chỉ là hình thức mà thôi nhưng dù là hình thức cũng phải làm nhanh, không thể trì hoãn quá lâu được, căn cứ vào kinh nghiệm của cảnh sát, một khi bản án được mọi người chú ý đến để dây dưa quá lâu thì trên mạng xã hội sẽ xuất hiện đủ lời đồn.

Đi ra từ phòng thẩm vấn, Tôn Kiến Quốc đốt một điếu thuốc, hút mạnh mấy hơi, người hắn phỏng vấn là Sài Cương, là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong cả bọn nhưng vẫn chỉ 23 tuổi mà thôi, cũng chính là đứa cầm đầu.

Lúc này, Tôn Kiến Quốc nhìn thấy Lương Xuyên đi tới.

Không biết tại sao, Tôn Kiến Quốc cảm thấy Lương Xuyên hơi khác biệt so với trước đây, hắn trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, trước đây Lương Xuyên khiến mọi người cảm thấy hắn là một người nho nhã yếu đuối.

- Lương cố vấn.

Tôn Kiến Quốc chủ động chào hỏi, hắn biết, lần này có thể phá án nhanh như vậy, bốn nghi phạm cũng không kịp chạy trốn đa phần là nhờ vào công lao của Lương Xuyên.

- Thấm vấn xong rồi sao?

Lương Xuyên mở miệng hỏi.

- Ừm, tên kia nói đói bụng nên tôi đã để tiểu Lưu đi mua đồ ăn, chờ hắn ăn xong lại tiếp tục thẩm vấn.

Tôn Kiến Quốc gạt đi tàn thuốc:

- Tiểu súc sinh thế mà cũng biết đói.

- Vừa đúng lúc, tôi vừa đi khỏi cửa hàng đồ ăn nhanh, có mang một chút tới cho các người, để tôi đi đưa cho hắn.

- Việc này...không cần vậy đâu?

Tôn Kiến Quốc hơi khó xử.

- Các anh ăn xong thì tiếp tục thẩm vấn.

Lương Xuyên kiên trì nói.

- Vậy được rồi.

Tôn Kiến Quốc không thể làm gì đành gật đầu.

- Đây là của anh.

Lương Xuyên lấy một phần đưa đến trước mặt Tôn Kiến Quốc.

- Cảm ơn Lương cố vấn, vậy tôi không khách sáo nữa, đúng là đói bụng, tôi còn chưa kịp ăn cơm chiều nữa.

Sau đó Lương Xuyên đẩy cửa phòng thẩm vấn, Tôn Kiến Quốc thì vừa cầm hộp đồ ăn vừa thông qua tấm kính pha lê theo dõi tình hình bên trong.

- Ăn đi.

Lương Xuyên đặt một phần thức ăn xuống trước mặt Sài Cương, mặc dù tay của hắn đang bị còng lại nhưng ăn cũng không gặp trở ngại gì lớn.

Tiếp đó, Lương Xuyên ngồi xuống trước bàn thẩm vấn.

Tôn Kiến Quốc thấy Lương Xuyên không có hành động gì đặc biệt cũng không lo lắng nữa, tiếp tục ăn phần cơm của mình.

Sài Cương cũng đang rất đói, bọn hắn sau khi biết được tin tức cảnh sát đã phát hiện thi thể liền lập tức liên lạc với nhau chuẩn bị rời đến nơi khác để trốn nên cũng chưa kịp ăn uống gì cả.

- Ăn ngon không?

Lương Xuyên hỏi:

- Ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn.

Trong phòng thẩm vấn có đến mấy cái camera, càng là vụ án quan trọng thì máy quay không thể qua loa cho xong được.

- Không tệ lắm.

Sài Cương vậy mà còn mỉm cười, tiếp tục ăn nốt hamberger trong tay.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất