Chương 25: Trừng Phạt 2
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Tôn Kiến Quốc lập tức tiến lên can ngăn hành vi tự hại mình của Sài Cương, đồng thời nhìn về phía camera bên kia kêu người.
- Tôi không muốn sống nữa, để cho tôi chết đi, chú cảnh sát, cầu xin các người mau xử bắn tôi đi, cầu xin các người, tôi muốn chết, tôi muốn chết, tôi muốn chết!!!!!!!
Sài Cương giãy dụa liên tục, hai tay của hắn dù đã bị còng nhưng giãy dụa rất mạnh, rất nhanh, cổ tay bên kia cũng chảy máu, ả người hắn giống như một kẻ điên nhưng lại không có điên.
Điên?
Là suy nghĩ trốn tránh của loài người, nhất là bệnh điên này được sinh ra khi con người chịu phải sự kích thích lớn.
Nhưng bây giờ, Sài Cương ngay cả điên cũng làm không được, hắn rất tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo, đồng thời, sau này hắn vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo.
Theo quy trình bình thường, để hoàn thành tất cả các trình tự tư pháp, đại khái hắn tôi vẫn còn thời gian hơn hai năm nữa mới có thể đưa đến nơi thi hành án tiến hành tiêm thuốc tử vong, hắn sẽ vô cùng mong đợi ngày tử hình đó, bởi vì trong khoảng thời gian này, chỉ cần hắn ngủ, cơn ác mộng và sự tra tấn đó sẽ xuất hiện.
Đây là hai năm cuối cùng trong đời của sát nhân, cũng là hai năm sống không bằng chết,
Khoản nợ đó cứ từ từ mà trả.
Lương Xuyên đi tới băng ghế ngồi xuống, hắn chống tay lên trán, cúi mặt xuống, nếu có người đi ngang qua cũng chỉ cho rằng hắn mệt mỏi ngủ gật mà thôi, trên thực tế, ánh mắt của hắn, dường như đã hoàn toàn biến thành màu đỏ thẫm.
Trừng phạt chỉ ừa mới bắt đầu.
Các ngươi, tất cả các ngươi đều chạy không thoát.
Đặc biệt là tên còn vị thành niên không bị kết án tử hình kia, thật xin lỗi, đây không phải là bùa hộ mệnh của ngươi,
Các người sẽ phải chịu đựng sự tra tấn và dằn vặt vĩnh viễn.
Đây là quà tôi tặng cho các ngươi, món quà được mang đến từ địa ngục.
...
- Này, nói chuyện đi, trả lời các câu hỏi đi, đã đến lúc này rồi, anh chỉ có thể thành thật phối hợp với cảnh sát có biết không!
Vị cảnh sát thẩm vấn hét vào mặt nghi phạm trước mặt hắn ta nhưng bất luận hắn có hét như thế nào thì nghi phạm trước mặt đều thờ ơ. Mấy người thẩm vấn viên liếc nhìn nhau, sau đó ra hiệu cho đồng nghiệp ở trong phòng đi kiểm tra tình hình một chút.
Khi cảnh sát ở trong phòng chạm vào người nghi phạm, nghi phạm ngay lập tức mở mắt ra, sau đó giống như một kẻ điên, liên tục gào thét nước mắt giàn giụa cầu xin hi vọng mình có thể chết sớm một chút, nhanh chóng đem bọn họ xử bắn đi.
Ngô Đại Hải và những người khác sau khi nhận được tin tức lập tức chạy đến kiểm tra tình huống, bên cạnh còn có rất nhiều lãnh đạo.
- Đây là có chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra vậy!
Ngô Đại Hải quát:
- Bọn chúng đang làm cái quái gì thế!
- Không biết, nhưng thần trí lại rất tỉnh táo, hỏi vấn đề gì bọn chúng cũng trả lời đươc.
Tôn Kiến Quốc lau mồ hôi, chuyện xảy ra quá đột ngột làm cho hắn trở tay không kị:
- Có điều, cảm xúc của bọn chúng đang dần ổn định lại, tôi hoài nghi...
Tôn Kiến Quốc nhìn Ngô Đại Hải, rồi lại nhìn các vị lãnh đạo đứng phía sau Ngô Đại Hải.
- Đang nghi ngờ bọn chúng cố ý giả ngây giả dại sao?
Ngô Đại Hải nói thẳng ra suy đoán của Tôn Kiến Quốc.
Nhiều người không rõ về luật pháp, luôn cho rằng người bị bệnh tâm thần giết người thì không phạm pháp, những năm gần đây, không ít tội phạm học cách giả ngây giả dại này, ý đồ lấy thủ đoạn buồn cười này để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật nhưng bọn họ đánh giá thấp năng lực của các chú cảnh sát rồi.
- Đám tiểu súc sinh này.
Một vị cục trưởng nhìn xung quanh:
- Các anh cứ tiếp tục làm tốt công việc của mình đi, không cho phép xảy ra sơ suất gì, tất cả các chứng cứ đều cho thấy, lúc bọn chúng giết người tinh thần đều bình thường, lúc chúng tôi truy nã, bọn chúng chuẩn chạy trốn, dạy dỗ cho tốt vào, đừng vọng tưởng dùng phương thức này để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật, tội ác mà bọn chúng đã gây ra, nhất định sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật!
Trong thực tế, các vụ án giết người cực kỳ nguy hiểm này nếu tinh thần của hung thủ thực sự xảy ra vấn đề gì thì đoán chừng dư luận sẽ nổi bão.
- Chứng cứ vô cùng xác thực, bằng chứng như núi, nói cho bọn chúng, chỉ cần đúng như những gì cảnh sát điều tra, coi như bọn chúng có bản lĩnh giả ngây giả dại dây dưa thì dù lão tử có cởi bỏ bộ cảnh phục này cũng phải tra tấn bọn chúng một trận!
Thời điểm này Ngô Đại Hải rất thông minh đưa ra mệnh lệnh này, một nửa là sự thật, một nửa là biểu diễn, hắn hiểu rất rõ lãnh đạo bây giờ đang cần gì, hơn nữa để duy trì sự ổn định của xã hội và duy trì hình tượng của cảnh sát, tính chất của vụ án này tuyệt đối không thể có sơ xuất.
Nếu không dư luận sẽ nổi lên, nói hung thủ có bối cảnh gì đó rất sâu vân vân, đây chính là khẩu vị được yêu thích nhất của các thế lực khác và phần lớn cư dân mạng.
- Tổ chức một cuộc họp báo, Đại Hải, đợi lát nữa anh cũng tham gia.
- Vâng.
Chờ mấy vị lãnh đạo đi khỏi, Ngô Đại Hải mới lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt, phàn nàn với Tôn Kiến Quốc:
- Sao không đè xuống?
- Đè không được.
Tôn Kiến Quốc cười khổ nói:
- Ba người đều điên giống nhau, đều đập đầu mình vào ghế, giống như người bị bệnh giật kinh phong.
- Hiện tại đã ổn định chưa?
- Ổn định rồi, không điên, không ngốc, còn có thể trả lời các câu hỏi nữa.
Tôn Kiến Quốc có chút dở khóc dở cười nói:
- Cảm giác giống như là cố ý giả bộ điên kết quả lại chỉ giả bộ được một nữa.
- Ba người? Vậy còn một người nữa đâu?
Ngô Đại Hải hỏi.
- Còn một người kia ngược lại rất bình thường, chính là người nhỏ tuổi nhất, 17 tuổi.
- Mẹ kiếp, tên này ngược lại không sợ hãi.
Ngô Đại Hải mắng một câu thô tục:
- Đúng rồi, Lương Xuyên đâu?
- Lương cố vấn không biết ạ, lúc nãy vẫn còn nhìn thấy, hiện tại thì không rõ nữa.
- Hắn ăn cơm chưa?
Ngô Đại Hải đối với bạn thân của mình vẫn rất quan tâm.
- Có lẽ là ăn rồi, hắn còn đưa cơm tới cho tôi.
- A, vậy là tốt rồi, anh đi tìm Tiểu Đào, bảo hắn đưa Xuyên về trước đi, thân thể anh ta không tốt, không thể thức đêm.
- Vâng.
- Trông cho kỹ vào, đừng để mấy thằng ranh con kia lại giở trò gì, nếu không tôi và anh sẽ là người phải chịu trách nhiệm đó, có hiểu không?
- Yên tâm đi, tôi đã tăng cường thêm người canh gác, ngoài ra còn gọi điện thoại cho bệnh viện bên kia điều tạm một ít nhân viên y tế tới đây.
... ... ...
- Trước tiên tới đây thôi, đây là cơm hộp, anh ăn trước đi.
Thẩm vấn viên đã ghi chép xong, thở phào nhẹ nhõm, nghe nói ba phòng thẩm vấn kia ba nghi phạm bỗng nhiên đều phát điên, điều này tạo áp lực rất lớn cho hắn, cũng may nghi phạm vị thành niên nhỏ tuổi nhất này ở trước mắt này hiện tại còn rất bình thường.
- Anh trông chừng hắn, tôi đi ăn cơm trước, sau đó sẽ thay ca cho ngươi.
- Anh vẫn còn ăn uống được?
Đồng nghiệp nói trêu chọc:
- Tôi hiện tại hận không thể... . . .
Nơi này có camera, cho nên vị cảnh sát này vẫn còn sáng suốt không nói tiếp nữa.
- Ăn no rồi mới có thể tiếp tục công việc.
-------
Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡