Chương 24: Trừng Phạt 1
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Dù hắn đã bị bắt vào đồn cảnh sát, dù bằng chứng chất đầy như núi thì ít ra, ngay vào lúc này hắn vẫn còn muốn duy trì mặt mũi của mình, có lẽ, qua một hai ngày nữa hắn sẽ hoàn toàn thay đổi, bọn chúng sẽ cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi khi chờ đợi bị xét xử, hắn sợ rằng mình sẽ không chịu nổi dù chỉ là một ngày ở trong ngục giam mất.
Nhưng biểu cảm lúc này của hắn, ở trong mắt của Lương Xuyên lại cực kì chói mắt.
- So với thịt lợn thì ăn ngon hơn đúng không?
Trong ống kính camera theo dõi, Lương Xuyên tựa như không hề mở miệng nói, máy ghi âm cũng không thu được câu nói này nhưng âm thanh này lại vừa vặn truyền đến tai Sài Cương.
Vừa nghe được mấy từ thịt heo, Sài Cương ngẩn người một hồi, nuốt hamberger trong miệng xuống, im lặng không nói gì.
Hắn không dám cứng rắn với Lương Xuyên, cũng không dám bày trò gì ở nơi này, hai người đồng bọn của hắn đã sớm khóc ròng nhưng hắn vẫn có thể giữ lại được bình tĩnh, đúng là hiếm thấy.
Anh có thể nói hắn kiên cường, cũng có thể nói đầu óc của hắn có vấn đề.
- Ăn không ngon bằng thịt đầu heo à.
Giọng nói của Lương Xuyên lại tiếp tục truyền vào lỗ tai của Sài Cương.
Sài Cương chậm rãi đặt hamberger trong tay xuống bàn, ngẩng đầu nhìn về phía người đang ngồi đối diện với hắn.
Dáng vẻ của Lương Xuyên vẫn tùy ý như vậy, chỉ là, trong lúc ánh mắt của hai người giao nhau, Sài Cương cảm thấy thân thể của hắn đang run lên,
Bốn phía xung quanh cũng xảy ra biến hóa, hắn thấy mình đang ngồi trên ghế salon, trước mặt là bàn trà, hoàn cảnh xung quanh khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, hắn nhanh chóng nhớ ra đây chính là phòng khách nhà Tôn Ái Bình.
Từ phòng khách có thể thấy được phòng bếp mà Lưu Vĩ Minh lại đang ở trong bếp xào nấu thức ăn.
Đầu óc Sài Cương có phần mơ hồ, sau đó hắn bỗng nhiên lấy lại được ý thức, hét lên:
- Tiểu Quân, đầu anh bị úng nước à, không phải tôi bảo anh vào nhìn hắn xào rau hay sao, còng tay đâu, sao không còng tay hắn lại, mẹ kiếp, anh lại dám để hắn cầm dao thái thịt!
Sài Cương nhớ mang máng hình như hắn đã để tiểu Quân còng lại một tay của Lưu Vĩ Minh lại, đồng thời cũng để cho tiểu Quân cầm dao đứng bên cạnh trông chừng Lưu Vĩ Minh.
Nhưng khi Sài Cương hét lên, tiểu Quân, Phong tử, Doanh tử, không một ai xuất hiện.
Me kiếp, không lẽ bọn hắn vẫn còn đang chơi người đàn bà kia trong phòng!
Sài Cương đứng thẳng người dậy, chuẩn bị đoạt lại dao trong tay Lưu Vĩ Minh, dù như thế nào hắn cũng thể mạo hiểm.
Nhưng đúng lúc này, người vốn đang xào rau bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía Sài Cương.
Sài Cương thấy vậy thì hoảng sợ, hai mắt của Lưu Vỹ Minh trống rỗng, hai hàng huyết lệ lại không ngừng chảy xuống, hình ảnh này đúng thật là không gì có thể đáng sợ hơn.
- Đây là chuyện gì, có chuyện gì xảy ra!
Sài Cương bị dọa sợ liên tục lùi lại về phía sau, đây rốt cuộc là người hay quỷ?
- Đồ ăn đã nấu xong rồi nhưng không có thịt.
Lưu Vĩ Minh lẩm bẩm trong miệng,
- Thịt ngon thì nấu đồ ăn mới ngon được.
Lưu Vĩ Minh tiếp tục lẩm bẩm một mình, cùng lúc đó, hắn cầm con dao làm bếp lên, chậm rãi đi về phía Sài Cương.
- Thịt của cậu, rất tốt.
Sài Cương muốn chạy trốn theo bản năng nhưng không biết vì sao bỗng nhiêncơ thể của hắn bỗng nhiên không tài nào di chuyển được, cả người tựa như bị cố định lại một chỗ mà Lưu Vĩ Minh càng ngày càng đi đến gần.
- Có ai không! Có ai không! Tiểu Quân, các anh chết ở chỗ nào rồi! Cứu mạng, cứu với!
Sài Cương vừa la lên đã biết không có ai đáp lại hắn.
Lưu Vĩ Minh gần như dựa sát vào người Sài Cương, con dao làm bếp sáng loáng đung đưa trước mặt Sài Cương.
- Thịt, muốn tìm thịt ngon, đồ ăn mới ăn ngon được.
Sài Cương bị dọa đến run người nhưng hắn kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay.
- A a a a a a!!!!!!!"
Sài Cương hét thảm một tiếng.
Bởi vì Lưu Vĩ Minh đã cắt một miếng thịt trên mặt của hắn xuống.
Đau đớn.
Cực kì đau đớn.
Sài Cương rất muốn nghĩ rằng đây chính là giấc mộng nhưng giấc mơ sao lại có thể chân thực đến vậy?
Cảm giác bị cắt từng miếng thịt trên người xuống cực kì thống khổ, nỗi đau khắc sâu vào xương tủy!
Đao thứ hai,
Thứ ba,
Thứ tư.....
Kỹ thuật dùng dao của Lưu Vĩ Minh không tệ, trên mặt Sài Cương đã gồ ghề một mảnh, máu me đầm đìa.
- Thịt, đủ rồi.
Lưu Vĩ Minh xoay người, chỉ còn lại Sài Cương đứng ở đó cảm nhận thống khổ.
"Soạt..."
Dầu nóng được đổ vào nồi,
Đồ ăn được nấu kỹ từ đầu, hiện tại lại đem thịt vừa lấy trên người Sài Cường bỏ vào, sau đó bắt đầu nấu nướng.
Rất nhanh Sài Cương ngửi thấy mùi hương thơm của thịt,
Đó chính là thịt của hắn!
Thịt của hắn sau khi được xào tỏa ra mùi thơm!
Tắt bếp bày ra đĩa,
Lưu Vĩ Minh một tay cầm đũa, một tay cầm đĩa chậm rãi đi đến trước mặt Sài Cương.
- Ăn thử, có ngon không?
Mặt Sài Cương lỗi lòm đến lợi hại, khắp nơi đều là lỗ máu,nhưng hắn lại không thể nào hôn mê, chỉ có thể tiếp tục chịu thống khổ, lúc này để hắn ăn thịt của mình tất nhiên là không thể nào, hắn đã khóc, nước mắt thi nhau rơi xuống:
"Cầu xin anh, tha cho tôi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi được không, tôi không dám, tôi không dám nữa....
Nhưng Lưu Vĩ Minh lại trực tiếp đưa tay bóp cằm của Sài Cương, cưỡng ép hắn mở miệng,
-Ăn! Ăn hết đi! Ăn hết mới có thể mọc lại thịt. Thịt ngon rồi, đồ ăn mới có thể ngon! Không phải các tụi bây muốn ăn ngon hay sao, tụi bây muốn ăn bao nhiêu tao đều làm!
Lưu Vĩ Minh cầm đĩa thịt mạnh mẽ nhét vào miệng Sài Cương, ép hắn phải nuốt xuống.
Hai mắt của Sài Cương trắng dã, tinh thần của hắn hầu như sắp tan vỡ nhưng không thể bất tỉnh, hắn không có cách nào trốn tránh.
Hiện tại, hắn tình nguyện chết chứ không muốn tiếp tục chịu hành hạ như này nữa.
Hắn muốn chết.
Hắn muốn chết!
Nhưng ở đây, dù cho hắn có phải chịu đau như nào cũng không thể chết đi.
- Được rồi, nên xào đĩa thứ hai thôi.
Lưu Vĩ Minh lần nữa giơ con dao làm bếp đẫm máu lên.
….
Bên kia Tôn Kiến Quốc đã ăn xong, hắn đẩy cửa vào phòng thẩm vấn, Lương Xuyên đứng dậy rồi gật đầu với Tôn Kiến Quốc, chuẩn bị rời đi, nếu là ngày thường, những người trong đội sẽ nể mặt của Ngô Đại Hải vì bọn họ cũng biết rõ năng lực của Lương Xuyên nên việc hắn tham gia thẩm vấn cũng không có vấn đề gì, có điều lần này rất nhiều lãnh đạo đều ở nơi này, bên ngoài còn có không ít phóng viên vây quanh, một số quy tắc vẫn phải được thiết lập, lúc trước có thể tuỳ cơ ứng biến nhưng bây giờ thì không thể.
- Vất vả cho Lương cố vấn rồi.
- Mọi người mới vất vả.
Lương Xuyên bước ra khỏi phòng thẩm vấn, hắn quay đầu lại nhìn vào bên trong thông qua lớp kính thủy tinh.
Tôn Kiến Quốc hỏi Sài Cương ăn có ngon không, thế nhưng Sài Cương không có phản ứng gì khiến Tôn Kiến Quốc nổi giận, quát to.
Sài Cương giống như vừa thoát khỏi ác mộng, bỗng dưng khóc rống lên, rồi điên cuồng đập đầu mình vào ghế thẩm vấn, đập đến mức trán của hắn máu thịt be bét, đồng thời vừa khóc vừa cầu xin:
- Cầu xin các người, bắn tôi đi, để tôi chết sớm một chút đi, cầu xin các người, cầu xin các người mà, để cho tôi chết đi, nhanh bắn tôi đi!!!
-------
Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡