Chương 43: Anh Là Ai?
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Vị giám đốc phòng điều tra mạng lưới của Thành Đô lại tự mình đến thăm hỏi khiến Lương Xuyên ngửi được mùi bất thường.
- Cố vấn Lương, hôm qua tôi nghe Hải Đại nói hôm nay anh xuất viện hôm nay nên mới tới thăm hỏi.
Hình Minh đặt mấy hộp thuốc bổ lên bàn nhỏ, sau đó xoa bàn tay, nói:
- Không biết có làm phiền anh không?
- Mời ngồi.
Lương Xuyên đứng dậy đi pha trà.
- Không cần phiền toái như vậy, cố vấn Lương, sinh hoạt gần đây của anh thật phong phú.
Hình Minh mang theo ý tốt mà nói đùa:
- Vụ án gần đây có thể phá được nhanh như vậy không thể không kể đến công lao của cố vấn Lương.
- Quá khen.
Lương Xuyên cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Hình Minh, bình thường nếu như có người muốn "Ra tay" với anh thì trước tiên họ sẽ ra sức mà lấy lòng anh, đó là phương án phòng bị của người đó, họ sợ sau này không thành sẽ không thể cứu vãn được.
Người Trung Quốc luôn thích giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, không phải bất đắc dĩ thì họ sẽ không vạch mặt nhau.
Anhcó thể nói việc này rất dối trá nhưng đây cũng được coi là một loại ứng xử, là người xưa truyền lại và cũng là quy tắc ngầm mà hiện tại mọi người đều chấp nhận nó.
- Cố vấn Lương, anh còn nhớ tôi không?
Hình Minh rút ra một điếu thuốc, đưa một điếu cho Lương Xuyên:
- Bây giờ anh có thể hút thuốc không?
Lương Xuyên nhận lấy thuốc lá, lúc Hình Minh nói vậy, sâu trong mắt hắn dần dần rơi vào suy nghĩ.
- Ha ha, xem ra là anh không nhớ.
Hình Minh xoa tay:
- Cũng không trách được, lúc cố vấn Lương huấn luyện cho chúng tôi, ngồi phía dưới có hàng trăm học viên, không nhớ cũng phải thôi.
- Thật xin lỗi.
Lương Xuyên áy náy nói.
- Không sao nhưng cố vấn Lương còn nhớ đồng tiền này không?
Hình Minh lấy đồng tiền ra từ trong túi, là một đồng tiền thời Càn Long, cũng coi như là một món đồ cổ nhỏ nhưng giá cả lại không cao, bất kì ai cảm thấy hứng thú cũng có thể mua được.
Lương Xuyên im lặng không nói.
Hình Mình lấy điện thoại di động ra, lướt đến một tấm hình rồi đặt trước mặt Lương Xuyên.
- Đây là ảnh chụp liên hoan của chúng ta sau khi kỳ huấn luyện kia kết thúc, năm đó cố vấn Lương là ngươi nhỏ tuổi nhất trong những người hướng dẫn nhưng lại là người khiến chúng ta chịu ảnh hưởng lớn nhất. Đồng tiền này là do cố vấn Lương đưa cho tôi lúc ngồi trên bàn cơm. Tôi vẫn còn nhớ rõ ngươi đã nói với chúng tôi, khóa điều tra mạng lưới được sinh ra là để bảo vệ an ninh quốc gia và an ninh mạng, người Trung Quốc chúng ta không tự phụ như người Âu Mĩ quá coi trọng quyền riêng tư bởi vì người Trung Quốc chúng ta biết cái gì nên giữ, cái gì nên bỏ nên hi sinh một người để bảo vệ cho cả tập thể. Nhưng có một số chuyện lại là điểm mấu chốt lại nằm ở trong lòng chúng ta. Giống như đồng tiền này, mặt bên tròn nhưng tâm của nó lại ngay ngắn không thiên vị.
Lương Xuyên vẫn không nói chuyện, chỉ uống một hớp nước.
Đợi đến khi Hình Minh nói xong, Lương Xuyên mới gật nhẹ đầu.
- Được rồi, tôi cũng chỉ đến thăm anh, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.
Hình Minh giả bộ đứng dậy.
Khi Lương Xuyên chuẩn bị đứng dậy đưa tiễn thì vết thương sau lưng lại nhói đau, trong lòng Lương Xuyên xuất hiện một chút lo lắng, cảm giác lo lắng này rất nhạt nhưng cũng giống như sắp xảy ra mưa to gió lớn.
Hình Minh đang đi tới cửa bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lương Xuyên ở sau lưng.
Nụ cười trên mặt đã không còn, thay vào đó là nghiêm túc.
Sau đó, ghìm giọng nói:
- Cố vấn Lương, à không, có lẽ tôi nên hỏi anh là ai mới đúng? Năm đó tất cả người hướng dẫn đều tham gia bữa liên hoan tốt nghiệp, lúc ấy chỉ có mình ngài không đến, đặc biệt, bức ảnh này tôi đã ghép qua, sao, kỹ thuật photoshop của tôi không tệ đúng không?
Vị giám đốc phòng điều tra mạng lưới của Thành Đô lại tự mình đến thăm hỏi khiến Lương Xuyên ngửi được mùi bất thường.
- Cố vấn Lương, hôm qua tôi nghe Hải Đại nói hôm nay anh xuất viện hôm nay nên mới tới thăm hỏi.
Hình Minh đặt mấy hộp thuốc bổ lên bàn nhỏ, sau đó xoa bàn tay, nói:
- Không biết có làm phiền anh không?
- Mời ngồi.
Lương Xuyên đứng dậy đi pha trà.
- Không cần phiền toái như vậy, cố vấn Lương, sinh hoạt gần đây của anh thật phong phú.
Hình Minh mang theo ý tốt mà nói đùa:
- Vụ án gần đây có thể phá được nhanh như vậy không thể không kể đến công lao của cố vấn Lương.
- Quá khen.
Lương Xuyên cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Hình Minh, bình thường nếu như có người muốn "Ra tay" với anh thì trước tiên họ sẽ ra sức mà lấy lòng anh, đó là phương án phòng bị của người đó, họ sợ sau này không thành sẽ không thể cứu vãn được.
Người Trung Quốc luôn thích giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, không phải bất đắc dĩ thì họ sẽ không vạch mặt nhau.
Anhcó thể nói việc này rất dối trá nhưng đây cũng được coi là một loại ứng xử, là người xưa truyền lại và cũng là quy tắc ngầm mà hiện tại mọi người đều chấp nhận nó.
- Cố vấn Lương, anh còn nhớ tôi không?
Hình Minh rút ra một điếu thuốc, đưa một điếu cho Lương Xuyên:
- Bây giờ anh có thể hút thuốc không?
Lương Xuyên nhận lấy thuốc lá, lúc Hình Minh nói vậy, sâu trong mắt hắn dần dần rơi vào suy nghĩ.
- Ha ha, xem ra là anh không nhớ.
Hình Minh xoa tay:
- Cũng không trách được, lúc cố vấn Lương huấn luyện cho chúng tôi, ngồi phía dưới có hàng trăm học viên, không nhớ cũng phải thôi.
- Thật xin lỗi.
Lương Xuyên áy náy nói.
- Không sao nhưng cố vấn Lương còn nhớ đồng tiền này không?
Hình Minh lấy đồng tiền ra từ trong túi, là một đồng tiền thời Càn Long, cũng coi như là một món đồ cổ nhỏ nhưng giá cả lại không cao, bất kì ai cảm thấy hứng thú cũng có thể mua được.
Lương Xuyên im lặng không nói.
Hình Mình lấy điện thoại di động ra, lướt đến một tấm hình rồi đặt trước mặt Lương Xuyên.
- Đây là ảnh chụp liên hoan của chúng ta sau khi kỳ huấn luyện kia kết thúc, năm đó cố vấn Lương là ngươi nhỏ tuổi nhất trong những người hướng dẫn nhưng lại là người khiến chúng ta chịu ảnh hưởng lớn nhất. Đồng tiền này là do cố vấn Lương đưa cho tôi lúc ngồi trên bàn cơm. Tôi vẫn còn nhớ rõ ngươi đã nói với chúng tôi, khóa điều tra mạng lưới được sinh ra là để bảo vệ an ninh quốc gia và an ninh mạng, người Trung Quốc chúng ta không tự phụ như người Âu Mĩ quá coi trọng quyền riêng tư bởi vì người Trung Quốc chúng ta biết cái gì nên giữ, cái gì nên bỏ nên hi sinh một người để bảo vệ cho cả tập thể. Nhưng có một số chuyện lại là điểm mấu chốt lại nằm ở trong lòng chúng ta. Giống như đồng tiền này, mặt bên tròn nhưng tâm của nó lại ngay ngắn không thiên vị.
Lương Xuyên vẫn không nói chuyện, chỉ uống một hớp nước.
Đợi đến khi Hình Minh nói xong, Lương Xuyên mới gật nhẹ đầu.
- Được rồi, tôi cũng chỉ đến thăm anh, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.
Hình Minh giả bộ đứng dậy.
Khi Lương Xuyên chuẩn bị đứng dậy đưa tiễn thì vết thương sau lưng lại nhói đau, trong lòng Lương Xuyên xuất hiện một chút lo lắng, cảm giác lo lắng này rất nhạt nhưng cũng giống như sắp xảy ra mưa to gió lớn.
Hình Minh đang đi tới cửa bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lương Xuyên ở sau lưng.
Nụ cười trên mặt đã không còn, thay vào đó là nghiêm túc.
Sau đó, ghìm giọng nói:
- Cố vấn Lương, à không, có lẽ tôi nên hỏi anh là ai mới đúng? Năm đó tất cả người hướng dẫn đều tham gia bữa liên hoan tốt nghiệp, lúc ấy chỉ có mình ngài không đến, đặc biệt, bức ảnh này tôi đã ghép qua, sao, kỹ thuật photoshop của tôi không tệ đúng không?
-------
Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡