Chương 51: Chu Điêu Khắc
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Lương Xuyên trả lời:
- Hơn nữa nó giống như là tính lãi kép.
- Cái này. . . ..
Tần Đào khẽ mở miệng, lợi nhuận cao bất thường như vậy, sao có thể chứ.
- Cho nên, ngay cả người bình thường không để ý tới tiền bạc sau khi nghe thấy lãi suất như vậy cũng cảm thấy không có khả năng, cũng không nên xem thường những bác trai bác gái chuyên môn chơi những thứ này.
- Không có ai nhắc nhở bọn họ sao?
Tần Đào khó hiểu nói.
- Bọn họ sẽ mắng những người nhắc nhở họ.
Lương Xuyên lắc đầu:
- Điều này có thể dùng phương thức tâm lý học để phân tích một chút, bất luận là hành vi nào của con người, trên bản chất đều do sự thức đẩy tâm lý bên trong. Có câu nói rất khó đánh thức một người đang giả vờ ngủ, thực ra cũng không thể sử dụng câu nói này để hình dung ra bọn họ, bọn họ không giả vờ ngủ mà ngược lại, bọn họ rất tỉnh. Nếu như có người nhắc nhở bọn họ đây là một trò lừa đảo, ngay lập tức bọn họ sẽ mắng người nhắc nhở hắn, sau đó đưa ra đủ loại sự thật và đạo lý để tiến hành phản bác. Nguyên nhân bọn họ làm như vậy không phải vì không muốn tỉnh lại mà sợ hãi những người đã nhắc nhở hắn đi khắp nơi nói lung tung với người khác, sẽ dẫn đến trò chơi kích trống truyện hoa* ai sẽ đồng ý xoay vòng vốn cho bọn họ, như vậy thì bọn họ không xoay được. Đây là một trận đánh bạc, tỉ lệ người cược thua, chỉ có 3 hoặc 4% thôi, mọi người ngây thơ nghĩ rằng đây chỉ là sản phẩm quản lý tài sản, thực ra phần lớn tâm lý của mọi người đều hiểu rõ, có điều tất cả mọi người đều cho là mình may mắn, mình không phải là người xoay cuối cùng.
*Kích trống truyện hoa: là một trò chơi của Trung Quốc, người chơi sẽ gõ trống, còn những người chơi xung quanh sẽ truyền hoa luân phiên cho nhau, nếu như đến khi hồi trống chấm dứt bông hoa trong tay ai thì người đó sẽ là người gõ trống tiếp theo…
Nghe giải thích của Lương Xuyên xong Tần Đào sửng sốt một chút, hiển nhiên có chút khó tiêu hóa.
Bên kia Ngô Đại Hải tiếp nhận phỏng vấn xong rồi, vội vàng mặc áo khoác muốn ngồi ở đây uống một chén trà nóng.
- Mẹ, lạnh chết tôi rồi.
- Anh hùng.
Lương Xuyên ca ngợi.
- Khỏi khen.
Ngô Đại Hải lắc đầu:
- Tôi mới nghe đồng nghiệp nói, bên Nam Kinh có người đi bao quanh cục cảnh sát, yêu cầu thả người sáng lập Tiền Bảo.
- Bọn họ vẫn u mê không tỉnh?
Tần Đào ngạc nhiên.
- Bọn họ muốn để người kia ra ngoài, tiếp tục lừa gạt, lừa gạt những nhóm tiếp theo xuất hiện xoay vòng vốn, sau đó bọn họ mới thoát thân được, đây mới là mục đích thực sự.
Một câu nói của Lương Xuyên đã vạch trần được tâm lý của bọn họ, sau đó nói:
- Trở về thôi.
Bởi vì Ngô Đại Hải và Lương Xuyên đều uống rượu nên Tần Đào phụ trách lái xe, trước tiên đưa Lương Xuyên trở về cửa hàng bán đồ âm phủ.
Vẫy tay chào tạm biệt Ngô Đại Hải và Tần Đào, chờ bọn họ lái xe đi, Lương Xuyên lấy chìa khoá chuẩn bị mở cửa hàng, lại phát hiện thanh niên không đầu vẫn đứng ở phía sau mình.
So với hôm qua, cơ thể của hắn nhìn có vẻ yếu ớt rất nhiều, cũng trong suốt hơn.
Lương Xuyên do dự một chút, thở dài, sau khi mở cửa cũng không đóng cửa lại.
Thanh niên run rẩy cẩn thận từng li từng tí từ từ đi vào, lần trước, hắn khăng khăng muốn đi vào trong nhưng bị Lương Xuyên gầm nhẹ đuổi ra ngoài, việc này để lại bóng ma tâm lý cực lớn trong lòng hắn.
Lương Xuyên tiện tay tìm một người giấy đội nón, lấy ra một cái bật lửa đốt lên, sau đó ném ra bên ngoài cửa hàng, rất nhanh người giấy đã cháy hết,
Trong tay thiếu niên không đầu cũng xuất hiện một chiếc mũ, hắn đội lên, như vậy sẽ không thấy chói mắt nữa.
Có đôi khi, bản thân Lương Xuyên cũng có chút kỳ quái, rốt cuộc nhân gian và địa ngục khác nhau ở chỗ nào?
Ở nhân gian, anh có thể tìm thấy những ác ma còn đáng sợ hơn so với địa ngục mà những ác ma này lại là người sống.
Ở địa ngục, anh có thể tìm thấy những người càng đáng thương hơn so với nhân gian, mà bọn họ, lại là vong hồn.
- Meo.
Phổ Nhị từ trên cầu thang đi xuống liền thấy Lương Xuyên ngồi ở sau quầy, trong tay hắn cầm ly nước sôi để nguội, uống một ngụm rồi chỉ vào thanh niên đội mũ, nói,
- Nói đi.
Thanh niên yên lặng quỳ xuống, hắn không phải quỳ lạy Lương Xuyên mà đó chỉ là một động tác, sau đó lấy mũ xuống đặt trong lòng bàn tay mình, hai tay lập tức hướng về phía trước, liên tục nỉ non và thầm thì.
Trong lúc nhất thời, một bầu không khí âm u lạnh lẽo đang dần ngưng tụ lại, rất thiêng liêng nhưng là một sự thiêng liêng vặn vẹo. Lương Xuyên nhẹ nhàng liếm liếm môi mình. Ngay lúc này, hắn đã biết những cái đầu bị trộm để dùng làm gì rồi.
Hôm nay, mưa bắt đầu rơi ở Thành Đô, càng làm tăng lên hơi lạnh và ẩm ướt trong mùa đông.
Lương Xuyên ngồi trong quá trà, phía bên kia đường là thư viện. Người bình thường rất khó có thể vào thư viện này, muốn vào cần phải hẹn trước trên mạng từ nửa tháng, đặc biệt là phải có thẻ hội viên mới vào được, mà hơn nửa năm trước thư viện đó đã ngừng nhận làm thẻ thành viên.
Cuộc sống hiện đại trong đô thị bề bộn nhiều việc và căng thẳng, đối với những người trẻ tuổi mà nói thì đến thư viện đọc sách chính là một việc rất xa xỉ, cho dù là thư viện trong trường đại học cũng bị sinh viên coi như phòng tự học. Đặc biệt với sự phổ biến của điện thoại thông minh, đa phần mọi người đều có thói quen đọc sách trên điện thoại, thư viện bây giờ chỉ được mọi người coi như một thứ để tượng trưng.
Thong thả đi lại giữa các giá sách, mùi mực giấy in bao quanh lấy không gian thư viện đã đọng lại trong ký ức của nhiều người. Người trẻ tuổi không đầu im lặng đứng trước cổng thư viện, giống như một đứa trẻ bất lực, đáng tiếc hình ảnh này không một cái máy ảnh hiện đại nào có thể chụp được. Những người có tư cách thưởng thức hình ảnh này cũng chỉ lác đác vài người.
Lương Xuyên bước ra khỏi quán trà và bước đến thư viện, đôi lúc, chuyện có thể giúp đỡ thì nên giúp một tay, Ngô Đại Hải từng hỏi hắn vì sao áo liệm trong cửa hàng hắn lại hút khách đến vậy, thực ra là do danh tiếng cả.
Ngay cả một bà lão cũng có bạn thân, tuổi tác của những người đó xấp xỉ nhau, một bà lão chết sẽ báo mộng cho bạn bè thân thiết của mình rằng khi chết, mặc áo liệm này xuống dưới rất đẹp.
Lúc đó sinh ý của cửa hàng tất nhiên sẽ tăng cao nhưng trong chuyện này, Lương Xuyên càng thấy tò mò hơn.
Hắn không gọi Ngô Đại Hải, cũng không gọi Chu Sa đã báo cho mình đi cùng mà lựa chọn tới nơi này một mình. Trong lòng Lương Xuyên có chút kỳ vọng. Hắn hy vọng sẽ tìm được câu trả lời, cho dù xác suất của nó quá thấp.
Người chết lại muốn hồi sinh.
Mà con người lại là giống loài không bao giờ biết thỏa mãn. Nếu đã được sống lại thêm một lần thì sẽ có cách để bản thân được sống tốt hơn và được sống giống một người bình thường hơn?
Có đôi khi Lương Xuyên cảm thấy mình giống với những người bị Bàng thị lừa gạt, mặc dù biết khả năng đó như dã tràng xe cát nhưng hắn vẫn hy vọng có được may mắn.
Thử một lần cũng không có gì sai, đúng không?
Lương Xuyên vừa tự hỏi vừa đi đến cổng thư viện.
- Chào ngài, vui lòng lấy ra số phòng ngài hẹn trước hoặc thẻ hội viên.
-------
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡