Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 53 Điêu Khắc

Chương 53: Điêu Khắc

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Mỗi ngày thông qua chiếc gương nhìn dáng vẻ của mình, dần dần, trong lúc vô tình, con người đã quên đi dáng vẻ vốn có của mình, con người mới của hiện tại đã được thay thế hoàn toàn.

Chẳng trách ngay từ lúc đầu mình đã cảm nhận được sự quen thuộc khi nghe thấy giọng nói này.

Là chính hắn, giọng nói đang dần dần mơ hồ, quá khứ cũng mơ hồ theo.

Người trong video, vốn dĩ chính là mình.

Người đàn ông mặc một bộ đồ vest màu đỏ rượu, hăng hái, tràn đầy tự tin, lúc nói chuyện cũng mang theo một tính kích động cực mạnh, lý luận, nghiên cứu, tự mình chứng minh và khẳng định, hết lần này đến lần khác.

Lương Xuyên chậm rãi từ trên bậc thang ngồi xuống, hắn không giơ hai tay hợp thành chữ thập, hắn chỉ là nghiêm túc nhìn bóng của mình trên vách tường,

Nhìn quá khứ của chính mình.

Rất nhiều chuyện đã không thể trở về, hắn cũng không muốn trở về, thân phận trước đây của mình, cuộc sống trước đây của mình, những chuyện mình đã trải qua.

Không phải Lương Xuyên lo lắng chuyện sau khi phát hiện sẽ bị quốc gia mang đi nghiên cứu mổ xẻ mà là có chút coi nhẹ.

Con đường hoàng tuyền, đã đi qua một lần, rất ít người coi nhẹ việc này, Lương Xuyên rất hài lòng với thân phận của mình lúc này, cũng rất thỏa mãn với nhân vật hiện tại của mình.

Cái hắn muốn, chỉ là giải quyết một chút vấn đề ăn cơm và ngủ của mình, con người thực sự không biết đủ nhưng người so với cầm thú ưu tú hơn ở chỗ đó, hắn hiểu được từ "Độ", trong quá trình theo đuổi không hề biết đủ, không biết lúc nào mình nên dừng lại.

Video kết thúc sau mười phút, Lương Xuyên yên lặng đứng dậy chuẩn bị rời đi, thành thật mà nói, ngay lúc này, hắn đã quên mất thanh niên không đầu đang đứng trước cửa thư viện kia, thậm chí lúc hắn đi qua ba tượng đầu lâu kia, cũng không có phản ứng gì.

- Tiên sinh.

Vẫn là giọng nói của cô gái kia, Lương Xuyên dừng bước.

- Tiên sinh, mời ngài đi theo tôi một chút.

Cô gái vẫn còn mang mặt nạ, giọng nói có vẻ hơi lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo này và cảm giác nói chuyện lần trước không giống nhau, lần này, rõ ràng mang theo chút đề phòng.

Lương Xuyên gật đầu, đi cùng với cô gái sang phía bên kia thư viện, nơi đó có lẽ là khu vực làm việc.

Cô gái mở cửa phòng làm việc đi vào trong, tiện tay tháo xuống mặt nạ xuống, đặt ở trên bàn làm việc, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo.

Cũng không phải là hoa sen mới nở, trên thực tế cô gái trang điểm rất đậm nhưng lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy rất thích hợp, rất nhiều người đàn ông miệng thì nói thích khuôn mặt mộc của bạn, nhưng cũng chỉ nói miệng như vậy thôi.

- Mời ngồi.

Cô gái ra hiệu cho Lương Xuyên ngồi xuống trước mặt cô. Lương Xuyên ngồi xuống, đưa tay, gỡ mặt nạ xuống.

- Vị tiên sinh này, tôi rất hiếu kì, mục đích anh vào trong này, là gì?

Cô gái không tự giới thiệu, có lẽ, cô cho rằng Lương Xuyên không cần mình giới thiệu, huống hồ, Lương Xuyên là một người vàng thau lẫn lộn mà tiến vào.

Lương Xuyên nhắm mắt lại một lát, hắn muốn tạm thời xóa đi những hình ảnh quá khứ đang hiện lên trong đầu mình.

- Các anh đang vi phạm pháp luật.

Lương Xuyên rất bình tĩnh nói.

Cô gái chớp mắt, cô có chút không hiểu mạch não của người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

- Chúng tôi chỉ là nơi hội tụ kết giao bạn bè đọc sách.

Móng tay thon dài của cô gái nhẹ nhàng cầm bút máy trong tay, tiếp tục nói:

- Tiên sinh, ngài là phóng viên?

- Thị dân nhiệt tình thôi.

Cô gái cười, nói:

- Mặc kệ ngài xuất phát từ mục đích gì, chúng tôi đều hi vọng ngài có thể tôn trọng quy tắc nơi này của chúng tôi, nơi này là nơi riêng tư, không có sự cho phép và lời mời, không thích hợp để người ngoài đi vào, mong ngài có thể hiểu được. Chuyện ngày hôm nay có thể bỏ qua nhưng sẽ không có lần sau nữa.

Đây cũng là một lời cảnh cáo.

- Được.

Lương Xuyên nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.

- Vậy tôi tôi tiễn tiên sinh đi.

Cô gái đứng lên chuẩn bị tiễn khách.

Thư viện này cũng không phải thư viện đơn thuần, nó giống những gì Lương Xuyên đã thấy trên đường đi, cũng không cực đoan giống như trong tưởng tượng, ngoại trừ ba tượng đầu lâu ra, còn lại, nhiều nhất cũng coi như là sát biên cầu*.

*Sát biên cầu: chỉ những việc làm đi lệch trọng tâm nhưng vẫn không vi phạm quy tắc => tránh nặng tìm nhẹ, lách luật hoặc mang tâm lý ăn may.

Lương Xuyên cũng đứng lên, đúng lúc nhìn thấy bức ảnh của cô gái đặt ở trên bàn sách.

Cô gái trong bức ảnh vẫn còn có vẻ ngây ngô, giống như là một tiểu cô nương vừa mới ra trường, lúc cười lên, còn có hai lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu mà đứng bên cạnh là một người đàn ông mặc đồ vest tinh xảo, nụ cười tự tin.

Chính là người đàn ông trong video diễn thuyết kia, cũng chính là bản gốc của Lương Xuyên.

Lúc nhìn thấy bức ảnh này, Lương Xuyên dừng lại mấy giây, cuối cùng hắn cũng nhận ra cô gái này là ai.

Chính là bé gái lúc trước sau khi nghe xong bài diễn thuyết của mình cứ nhất định phải đi theo mình, bây giờ bốn, năm năm trôi qua, cũng trưởng thành lão luyện rồi.

- Tiên sinh?

Cô gái nhắc nhở.

- Nơi, về sau vẫn muốn tổ chức sao.

Lương Xuyên mở miệng nói.

- Đây là chuyện của chúng tôi, không phải sao?

Cô gái hơi có chút bất mãn, sự kiên nhẫn của cô đã đủ rồi, có điều vẻ mặt của Lương Xuyên cứ điềm nhiên như không có việc gì, kỳ thực mỗi một thời khắc đều chạm vào sợi dây nổi giận ở tận sâu đáy lòng cô.

- Ba tượng đầu lâu ở lối vào kia, cô nhập ở đâu vậy.

Lương Xuyên hỏi.

- Tiên sinh, vấn đề ngài muốn biết thực sự rất nhiều.

Cô gái cũng không tính trả lời, thậm chí, dần dần, ngay cả ý nguyện qua loa cô cũng mất hết rồi.

- Cô không nói cho tôi đáp án cũng được, đợi lát nữa cảnh sát sẽ tới hỏi cô.

"Được, pho tượng là một vị điêu khắc ở Dung Thành đưa tới, cách mỗi tháng chúng tôi sẽ tới chỗ của hắn đặt trước làm một ít tượng đầu người, thầy của chúng tôi đã từng nói, lối vào của địa ngục, con đường nhỏ là phủ kín đầu người, chúng sẽ nhìn anh, chờ đợi anh quay đầu, sau đó cùng nhau tiến lên, chiếm đoạt anh.

Nhà điêu khắc nọ họ Chu, có một cửa hàng điêu khắc của riêng mình, tên là Chu điêu khắc.

Cô gái đưa tay đặt một chiếc cốc màu đen ở trên cuốn sách bàn làm việc,

- Đây là cuốn sách của thầy chúng tôi, tên là Bắt nguồn của địa ngục, nếu tiên sinh cảm thấy hứng thú, có thể đưa cho ngài mượn để đọc. Đương nhiên, nếu như ngài muốn tiếp tục tham gia hoạt động của chúng tôi, tôi cũng có thể giới thiệu cho ngài cách làm thẻ hội viên, như vậy ngài có thể thoải mái tới đây.

- Cảm ơn.

Lương Xuyên cầm cuốn sách trên bàn lên.

Thành thật mà nói, hồi trước hắn đã đọc Thần khúc của Dante, văn nghệ trào phúng của thanh niên mấy trăm năm trước đã ảo tường ra địa ngục như thế nào nhưng lại quên mất họ cũng từng là những thanh niên trẻ, hơn nữa còn có rất nhiều niềm vui.

Trong chớp mắt, cảnh còn mà người mất.

Cầm cuốn sách, Lương Xuyên chuẩn bị rời đi, cô gái tự mình tiễn hắn ra tới cửa, vẫn luôn nhìn Lương Xuyên đi ra ngoài, sau khi nhìn bóng người Lương Xuyên biến mất ở đầu đường, cô gái cầm điện thoại lên, bấm một số điện thoại,

- A lô, Nguyệt Thành, có việc gì thế?

- Hôm nay thư viện có một người ngoài đi vào.

Cô gái trả lời.

- Là cảnh sát hay phóng viên?

Người đàn ông đầu dây bên kia hỏi, hoạt động của thư viện hắn biết rất rõ, tuy có chỗ vượt qua khỏi quy tắc nhưng tất cả đều có thể nằm trong phạm vi giải thích được, đương nhiên, phiền phức, cuối cùng cũng là phiền phức.

- Không rõ nữa.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất