Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 54 Tình Nhân

Chương 54: Tình Nhân

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Cô gái trả lời.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, nói:

- Nguyệt Thành, hắn ta đã đi gần bốn năm rồi.

Nói bóng gió, ý nghĩa nôm ma là kết thúc rồi.

- Thầy ấy đã nói rồi, thầy sẽ trở lại, chết, không phải là kết thúc của thầy ấy.

- Liễu Nguyệt Thành!

Người đàn ông trung niên đầu dây bên kia nhấn mạnh:

- Ta cho con tiền, cho con điều kiện để com tiếp tục kinh doanh cái gọi là xã đoàn của hắn là sợ con đau lòng, sợ con khổ sở. Nhưng ta không hi vọng con gái của mình lại biến thành một người điên! Tên kia chắc chắn là một tên giang hồ bịp bợm! Lúc trước nếu như không phải vì mẹ của hắn ta vừa mới qua đời, ta sẽ không mắc bẫy không bị lừa, tin những học thuyết xằng bậy ngụy biện của hắn! Hắn nói với chúng ta, người chết có cách để sống lại, nhưng rồi sao? Hắn chết bốn năm rồi, có sống lại không?"

Đúng vậy, bốn năm rồi mà hắn còn chưa trở lại, những người lúc trước thờ phụng hắn cũng mất hết lòng tin rồi. Chỉ còn lại một số người đơn thuần, vẫn tiếp tục ngu ngốc kiên trì.

... ... ...

Lương Xuyên ngồi trong quán trà suốt một buổi chiều, hắn có chút sợ hãi, cũng có chút bất an, trong lúc lơ đãng, hắn đã xông vào vòng luẩn quẩn cuộc sống trước đây của mình, mà bản thân hắn trước đó không có chút phòng bị nào.

Con người sống trong xã hội này cần phải xác định một vị trí thuộc về mình, một khi vị trí này bị mơ hồ và lệch lạc sẽ dẫn tới một loạt sự ảnh hưởng.

Mãi cho đến khi hoàng hôn, Lương Xuyên mới đứng dậy rời khỏi quán trà, đón xe đi tới Chu điêu khắc.

Biệt thự của Chu điêu khắc chiếm diện tích không nhỏ, sảnh trước giống như một bảo tàng nhỏ, bày ra những tác phẩm thuộc về chủ sở hữu, không cần mua vé, cũng không cần đăng ký, ai cũng có thể đi vào, giống như một điểm du lịch, đương nhiên,



Lúc Lương Xuyên đi vào, ánh mắt lập tức ngưng tụ, những pho tượng bên trong, đều rất kì lạ.

Có tay,

Có đầu,

Có chân,

Có ngực,

Cũng có tim,

Hầu hết những pho tượng ở đây đều là một phần cơ thể của con người, tuyệt đối không có hoàn chỉnh như vậy.

- Đôi tay này, thật là tinh xảo.

Một cô gái cùng với bạn trai của mình đứng bên trái tủ trưng bày của Lương Xuyên nhìn vào bên trong, cả hai người đều mang chút hơi thở của nghệ thuật.

- Ừm, điêu khắc rất tinh xảo, những chi tiết nhỏ rất ấn tượng.

Người con trai nói phụ họa:

- Tiểu Tá, em thích không? Anh mua tặng cho em, em nhìn xem, ở đây có yết giá, có nghĩa là nó có thể bán."

- Hơi đắt nha?

Cô gái cố ý nũng nịu một chút, thực ra có thể thấy được, cô rất thích tác phẩm này, lúc nũng nịu, còn cố ý cọ xát trên người chàng trai, ý tứ, đã rất rõ ràng.

- Em thích gì, anh đều có thể tặng.

Người con trai theo bản năng đưa tay ôm cô gái:

- Vì em, cái gì cũng đáng giá. Hơn nữa ngày mai là Tết Nguyên đán, điều này tương đương với anh tặng quà tết cho em, kỷ niệm 18 tuổi của chúng ta."

- Anh thật tốt.

Lương Xuyên nhìn qua, cũng không phải hắn cảm thấy mình là một ông già cô độc bên cạnh chỉ có một chú mèo không muốn nhìn thấy những người yêu nhau ân ân ái ái.

Mà là bởi vì lúc đôi tình nhân này đang anh anh em em lại không biết ở bên cạnh bọn họ, cũng chính là ở bên cạnh tủ trưng bày, một cô gái mặc một bộ đồ màu đỏ im lặng đứng đấy cách một tấm kính nhìn chằm chằm bọn họ, hai cánh tay cô gái rủ xuống, nhưng không nhìn thấy bàn tay mà hai cánh tay có những giọt nước liên tục nhỏ xuống,

Từ lúc đi vào trong phòng triển lãm, cô gái vẫn đứng ở đó, ngoại trừ Lương Xuyên, không ai có thể nhìn thấy cô ấy.

….

Có rất nhiều cách giải thích cho nghệ thuật, đặc biệt là ở trong thế giới hiện đại lại càng trở nên toàn diện hơn, bạn sẽ rất khó khăn trong việc diễn giải mà mô tả nó trong một câu, bởi vì ngay cả nhân loại cũng không dễ dàng định nghĩa được nghệ thuật là gì?

Hoặc nói một cách vô trách nhiệm khác là tác phẩm mà bạn tạo ra, bạn cảm thấy nó tốt nhưng không có tác dụng cụ thể nào vẫn có thể gọi là nghệ thuật.

Và một khi có vai trò cụ thể, nó sẽ được đưa vào thực tiễn, đến lúc đó tác phẩm nghệ thuật sẽ mất đi tính thẩm mĩ ban đầu của nó.

Lương Xuyên không nhắc nhở cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết kia, nếu bọn họ thật sự si mê nghệ thuật, si mê bàn tay sẽ tự mua lại chúng, sau đó lấy thêm hai cánh tay kia mang về nhà, đối với một nghệ sĩ trẻ thực thụ mà nói, đó là một dạng thể nghiệm của cuộc sống.

Ra khỏi phòng triển lãm, tạm biệt các điêu khắc cơ quan từ cơ thể người, một ngọn gió lạnh thổi tới khiến Lương Xuyên nắm chặt áo khoác thêm vài phần.

Ngày hôm nay có hơi lạnh.

Phía sau phòng triển lãm là một phòng kính lớn, bên trong được ngăn ra thành nhiều căn phòng nhỏ, có hơn mười du khách đang đi thăm quan bên trong, có không ít là du khách ngoại quốc.

Bên trong một số căn phòng nhỏ là các học viên và thầy giáo đang điêu khắc tác phẩm của mình, dường như bọn họ đã quá quen thuộc khi điêu khắc dưới cái nhìn của mọi người, thậm chí còn giao lưu với các du khách tham quan.

Điêu khắc là một bộ môn nghệ thuật cao siêu không phải ai cũng biết, những người thực sự muốn bỏ tiền mua nó cũng không nhiều.

Nhưng "điêu khắc chu môn" này đã đưa hoạt động là bộ môn điêu khắc phát triển đến cực hạn, nó giúp cho những người tham quan có thể cảm nhận về nghệ thuật và tham gia cùng nghệ sĩ.

Cuối cùng, chắc chắn có rất nhiều người nguyện ý bỏ tiền ra mua một vài tác phẩm mang về nhà trưng bày.

So với phương thức chào hàng của các tác phẩm nghệ thuật khác thì phương pháp này lại đơn giản mà thô bạo, cao siêu hơn rất nhiều.

Người quan sát các nghệ nhân điêu khắc tác phẩm có kích cỡ lớn rất đông, ngược lại ở những chỗ tác phẩm nhỏ thì ít người xem hơn, dù sao đa số mọi người chỉ xem náo nhiệt thôi.

Lương Xuyên đi tới trước phòng thủy tinh nhỏ của một thanh niên, hắn đang ngồi xổm trên mặt đất điêu khắc một hòn đá nhỏ, là một bàn chân, không, chính xác hơn mà nói đây chính là một bàn chân đang mang giày.

Bàn chân rất tinh xảo, có thể nắm trọn bằng một bàn tay, đủ tiêu chuẩn được gọi là gót sen vàng ba tấc.

Lương Xuyên im lặng đứng bên cạnh quan sát, người thanh niên mặc áo len trắng cũng lẳng lặng tập trung điêu khắc, giữa hai người không giao lưu gì với nhau.

Sau gần nửa giờ, người thanh niên cất dọn dụng cụ, xoa cổ tay, sau đó cầm tác phẩm của mình nâng lên, tác phẩm Ba tấc kim liên tinh xảo đã được hoàn thành.

- Thế nào?

Người thanh niên nhìn người đã theo dõi mình từ lâu.

- Bao nhiêu tiền?

Lương Xuyên hỏi.

- Một ngàn hai.

Người thanh niên nói ra một con số.

Lương Xuyên gật đâu.

- Tôi muốn mua nó.

Thực ra là Lương Xuyên coi trọng kiểu dáng của đôi giày thêu này, hắn nghĩ mấy bà lão kia nhất định sẽ thích nó, sau khi mua về Lương Xuyên sẽ tìm mấy cô chú thợ dệt ở nông thôn để làm giày theo mẫu này, sau này không phải lo lắng về nguồn tiêu thụ nữa.

Người thanh niên dường như rất hài lòng với độ sảng khoái của Lương Xuyên, hắn nghĩ Lương Xuyên đánh giá cao tác phẩm của mình.

Thật ra người thanh niên này đã nghĩ nhầm, ngày xưa, gót sen vàng ba tấc rất thịnh hành, dưới con mắt thẩm mĩ biến thái dị dạng của đàn ông ngày xưa đã tàn phá bàn chân không biết bao nhiêu phụ nữ, còn bây giờ phần lớn đàn ông đều thay đổi sở thích, trở nên bình thường hơn.

Vừa nghĩ tới ba tấc kim liên người thanh niên lại nghĩ đến tấm vải bó chân, sau đó là mùi hôi thối và hình dạnh kỳ lạ của bàn chân, Lương Xuyên không thể thưởng thức nổi mấy đồ vật như này nhưng những bà lão sắp qua đời của niên kỷ trước lại cực kì thích nó.

- Đến đây, đóng gói cho quý ngài này.

Người thanh niên vẫy tay, một nhân viên phục vụ tới lấy tác phẩm đi đóng gói.

- Uống một tách trà không?

Người thanh niên mời Lương Xuyên.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất