Chương 55: Thi Thể
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Lương Xuyên gật đầu đi theo người thanh niên đến sân sau, bên trong là một căn phòng kín làm bằng kính có hai người ngồi ở đó, điều hòa không khí ập tới nhưng lại không có cảm giác lạnh, đáng tiếc, nếu như có tuyết rơi mà được ngồi trong căn phòng này thì thật là tuyệt.
Người phục vụ bưng một tách trà đến, Lương Xuyên uống thử một ngụm, hơi cau mày, kĩ năng pha trà kém rất nhiều so với Chu Sa.
- Ngài có hài lòng với nước trà không?
Người thanh niên hỏi.
Lương Xuyên hơi gật đầu:
- Quá tệ.
- .....
Thiếu niên không nghĩ tới Lương Xuyên lại thẳng thắn như vậy, hơi xấu hổ cười trừ một tiếng:
- Đây là trà dùng để tiếp khách tham quan, mong ngài thông cảm cho chúng ta.
Lương Xuyên gật đầu.
- Đây là danh thiếp của tôi.
Người thanh niên đưa cho Lương Xuyên một tấm danh thiếp.
Tên được in trên danh thiếp là Chu Thần Dương, dùng lối vẽ tỉ mỉ để in ấn lên, trông rất có cảm xúc, phía dưới là con dấu của Điêu khắc Chu môn.
- Anh là ông chủ ở đây?
Lương Xuyên hỏi.
- Không phải tôi, là cha của tôi.
Chu Thần Dương đáp lại.
- Khi tôi vừa vào đây, tác phẩm đầu tiên được triển lãm ở đại sảnh là do cha cậu làm ra?
- Đúng vậy.
Chu Thần Dương khiêm tốn nói:
- Kỹ thuật của tôi chưa thuần thục, tạm thời không có mặt mũi mang tác phẩm của mình ra trưng bày, gian hàng phía sau là nơi cha tôi làm việc, chỉ tiếc không ai được quấy rầy đến ông ấy, ngay cả khi tôi con con trai ruột của ông cũng phải hỏi ý kiến trước khi vào.
Lương Xuyên nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó lại bỏ xuống không uống nữa.
Lúc Chu Sa không có khách thường đến tìm hắn uống trà, dần dần đã khiến Lương Xuyên trở nên kén ăn.
Lúc này, một ông lão đi tới mở ra cửa kính:
- Thầy Cung, có chuyện gì vậy?
Chu Thần Dương đứng dậy, khách khí nói, hiển nhiên địa vị của vị nghệ nhân này tại Điêu khắc Chu môn không thấp.
- Lão gia đã một ngày rồi vẫn chưa ra ngoài.
Thầy Cung lo lắng nói.
Lão gia?
Lương Xuyên cẩn thận nhớ lại khẩu âm của Chu Thần Dương, dần dần hiểu ra, xem ra "Điêu khắc Chu môn" này không phải là người bản xứ ở Thành Đô, chắc là đến từ Hồng Kông, không trách được ban nãy hắn nghe thấy khẩu âm của Chu Thần Dương có hơi kì quái, cảm giác như tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông và khẩu âm ở Tứ Xuyên hỗn tạp lại với nhau.
- Không phải bình thường cha cũng như vậy hay sao?
Chu Thần Dương nói.
- Nhưng lần này không giống mấy lần trước, lúc người ở mang cơm canh tới lão gia không chạm qua cũng không hề chạm vào phần ăn trước.
Thầy Cung lo lắng nói:
- Lão gia đã lớn tuổi như vậy, nhỡ vong mạng vì công việc thì không hay.
- Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi hỏi ông ấy.
Chu Thần Dương biết rõ vị này rất lo lắng cho thân thể của cha mình nhưng không dám đi quấy rầy cha, bởi vì tính tình của cha hắn trong hai năm gần đây khá là kỳ quái, ông ấy luôn tức giận khi có người làm phiền trong lúc điêu khắc nhưng là con ruột của ông, hắn nhất định phải quan tâm đến thân thể của cha mình, dù bị chửi mắng cũng không thể không đi khuyên nhủ được.
- Ngài ngồi ở đây chờ một chút, chốc nữa sẽ có người đem ba tấc kim liên đến cho ngài.
Chu Thần Dương áy này nói với Lương Xuyên.
- Ngươi cứ đi làm việc của mình.
Lương Xuyên lên tiếng.
Chu Thần Dương rời đi nhưng thầy Cung thì vẫn ở lại, Lương Xuyên để ý thấy hai tay của hắn chồng chất vết thương, xem ra là bệnh nghề nghiệp, làm điêu khắc quanh năm suốt tháng, hai tay bị mài mòn không cách nào tránh khỏi.
Lương Xuyên nhìn về phía căn phòng đằng sau, đó cũng là một căn phòng bằng thủy tinh nhưng nhỏ hơn so với mấy căn phòng cho khách tham quan một chút, cả căn phòng được một tấm vải đen che lại trông rất trang nghiêm, mà hình ảnh này nhìn qua có phần giống một cái quan tài.
"Két..."
Một âm thanh cọ xát chói tai truyền tới, giống như có người đang mài dao ở bên cạnh.
Sau đó, tấm vải đen rủ xuống, giống như một cái quan tài cũ kĩ được mở ra, Lương Xuyên hơi cau mày, giờ phút này mắt của hắn có hơi đau.
Khi chiếc quan tài được mở ra, mùi hôi thối của xác chết cũng bốc lên.
Lúc tấm vải đen hoàn toàn tơi xuống, hình ảnh càng thêm chướng mắt.
- Lão gia!
Thầy Cung đang đứng một bên bỗng hét to một tiếng, vội vã chạy đến.
Lương Xuyên chớp mắt nhìn sang thì phát hiện trong căn phòng đó có có một Tác phẩm mới.
Đó là một ông lão được đóng trên tấm kính, hai chân bị treo lên không trung, hai tay mở rộng ra.
Lương Xuyên trực tiếp đi vào căn phòng kín, Chu Thần Dương và thầy Cung đang ôm chân của ông lão kêu khóc.
Người thì đã chết, hơn nữa lại là cái chết nghệ thuật.
Nhìn trước sau thì có hơi không rõ ràng, bây giờ được nhìn cận mắt trái lại có phần cảnh đẹp ý vui.
Hai tay của ông lão bị đâm thủng, hai chân thì bị đóng đinh, cả người dính vào bức tường thủy tinh, tất nhiên, cái đinh đẹp nhất lại nằm ở cổ ông lão, là một cái đinh màu bạc, dưới ánh sáng của trời chiều càng làm tăng lên hào quang rực rỡ của nó.
Hình ảnh này làm Lương Xuyên nhớ đến tượng chúa Giêsu bị đóng đinh.
Máu của ông lão đã sớm đông lại, chảy thành một chuỗi dài dưới kính làm tăng thêm màu sắc trang nghiêm.
Lương Xuyên bước tới lật áo khoác của ông lão lên, đây là một cái áo giống như áo ngủ, chất vải vốn mềm mại, bây giờ lại nhiễm máu tươi, khi càm có hơi dính tay.
Xốc áo lên, lồng ngực ông lão hiện ra, hai bên ngực bị đào rỗng, nội tạng bên trong cũng không còn nhưng bên trong lại được đặt hai hòn đá điêu khắc, bên trái lồng ngực là một con tì hưu, bên phải là một con huyền vũ.
Ngụ ý của hung thủ rất rõ ràng, dù ngươi có chết rồi tôi vẫn muốn yểm ông, khiến ông vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thấy Chu Thần Dương và thầy Cung vẫn còn đang gào khóc, Lương Xuyên im lặng lấy điện thoại di động gọi cho Ngô Đại Hải.
- Nghe, Xuyên.
Ngô Đại Hải nhanh chóng bắt máy.
- Cảnh sát Megure*.
Lương Xuyên nói.
- .....
Ngô Đại Hải.
*Nhân vật cảnh sát trưởng trong truyện Connan
“Nạn nhân: Chu Quang Tông.
Tuổi: 56.
Giới tính: Nam.
Nghề nghiệp: Chủ sỡ hữu cửa hàng Chu điêu khắc.
Thời gian tử vong: 10 tiếng trước, cũng chính sáng sớm ngày 31.
Nguyên nhân tử vong: Bên ngoài có nhiều vết thương nghiêm trọng."
Giản Hồng sau khi làm kiểm tra sơ bộ đã đưa ra báo cáo ban đầu về hiện trường thứ nhất.
- Thi thể của nạn nhân... ...
Ngô Đại Hải nhìn kỹ chân dung của nạn nhân một lần nữa, lắc đầu, cảm thán:
- Là hận thù rất lớn.
Tỳ Hưu là Thần thú trấn áp tất cả âm tà, Huyền Vũ cũng là biểu tượng cho loại hình như vậy, ý tứ của hung thủ rất đơn giản, không chỉ muốn giết ngươi, cho dù ngươi làm quỷ, cũng sẽ không bỏ qua ngươi, muốn để ngươi tiếp tục nhận phải sự tra tấn đáng sợ.
- Pháp y Giản, vị trí vết thương của thi thể xử lý như thế nào?
- Cái gì?
Giản Hồng có chút không hiểu ý tứ của Lương Xuyên.
Lương Xuyên ra dấu tay, hơi suy nghĩ, tìm được một từ ngữ miễn cưỡng có thể hình dung ra: "Đao công."Đao công: Kỹ thuật sử dụng dao.
Giản Hồng gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu rồi, sau đó mang găng tay nhẹ nhàng lướt qua ngực của thi thể, nói:
- Vết thương rất rõ ràng cũng rất trơn tru, đầu tiên là hung thủ có tố chất tâm lý cực mạnh, thứ hai là, kỹ thuật sử dụng dao hoặc công cụ gây án của hung thủ rất là thuần thục. Đúng rồi, tôi có làm bản so sánh, dù không thể xác định 100% nhưng bước đầu tôi cho rằng hung khí tạo nên miệng vết thương lớn trên người nạn nhân có thể là những dụng cụ dùng để điêu khắc trong nhà. Hơn nữa, căn cứ vào dấu vết giãy giụa ở trên tấm kính cùng với một số chi tiết nhỏ được phát hiện có thể tạm thời đưa ra một kết luận, lúc hung thủ tiến hành gia công cơ thể của nạn nhân, không, là lúc tiến hành nhục nhã, lúc đó có lẽ nạn nhân vẫn còn duy trì sự tỉnh táo trong một thời gian rất dài. Cụ thể như thế nào, phải đợi báo cáo xét nghiệm máu của nạn nhân, xem ở bên trong có lưu lại thành phần thuốc gây tê hay không.
-------
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡