Chương 56: Biển Máu
- Nói cách khác, lúc hung thủ làm những chuyện này với nạn nhân, nạn nhân vẫn mở to mắt nhìn thấy tất cả?
Ngô Đại Hải há hốc miệng.
- Rất có thể là như vậy.
Giản Hồng nói.
- Thông báo toàn đội, phong tỏa toàn bộ Chu điêu khắc, tiến hành rà soát tất cả các vật dụng ở trong này, xem có thể tìm thấy nội tạng của nạn nhân hay không.
Ngô Đại Hải hạ thông báo, đồng thời nói với Tôn Kiến Quốc ở bên cạnh:
- Căn cứ vào suy đoán thời gian tử vong tiến hành phỏng vấn toàn bộ thợ thủ công và công nhân ở trong cửa hàng Chu, để bọn họ cung cấp bằng chứng chứng minh mình vắng mặt vào khoảng thời gian đó.
- Vậy du khách thì sao?
Tôn Kiến Quốc hỏi.
- Trước tiên cứ tới đây đã, người tới đây tham quan không phải mua vé cũng không phải đăng ký, quá khó để điều tra, trước tiên điều tra “người nhà” rõ ràng rồi mới tính tiếp.
Còn một điều nữa mà Ngô Đại Hải chưa nói nhưng tin tưởng Tôn Kiến Quốc có thể hiểu được, đó chính là theo phán định sơ bộ của Giản Hồng công cụ điêu khắc thi thể nạn nhân có khả năng rất lớn là những công cụ của thợ điêu khắc đá, vì vậy, có khả năng rất lớn người gây án chính là một trong số những người làm việc ở đây.
Ngô Đại Hải sau khi phân phó nhiệm vụ liền đi ra bên ngoài xưởng, à, hắn đang tìm Lương Xuyên.
Ngô Đại Hải phát hiện mình bây giờ càng ngày càng có một chứng bệnh "Ỷ lại Lương Xuyên" rồi.
Cuối cùng, lúc Ngô Đại Hải bước vào cửa phòng triển lãm thì n thấy Lương Xuyên đang đứng ở đó, lúc này Lương Xuyên giống như người không có chuyện gì đang đi dạo, hình như còn đang thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật điêu khắc đá ở đây.
Đôi bàn tay kia đã không còn nhìn thấy nữa, có lẽ đã được đôi tình nhân mua lại rồi, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc, Lương Xuyên thầm nghĩ ở trong lòng.
- Xuyên.
Ngô Đại Hải ngượng ngùng cười, xoa xoa đôi bàn tay, đi tới đập nhẹ lên bả vai của Lương Xuyên.
- Hửm?
Lương Xuyên quay đầu lại:
- Làm sao vậy?
- Ừm... ...
Ngô Đại Hải sửng sốt một chút, nói:
- Anh có phát hiện gì không?
Nói xong, Ngô Đại Hải lấy ra một điếu thuốc, cùng Lương Xuyên đi ra cửa chính, một người cắn một điếu thuốc, làm như vậy để không phá hỏng chứng cứ tại hiện trường, mặc dù hiện trường thứ nhất là xưởng của Chu Quang Thông nhưng dựa theo kỷ luật, trước tiên phải bảo vệ vùng lân cận trong một phạm vi nhất định, bởi vì ở đó rất có thể sẽ xuất hiện những manh mối còn sót lại.
- Phát hiện?
Lương Xuyên lắc đầu:
- Tạm thời không có.
Lương Xuyên là người đầu tiên báo án, đồng thời, hắn còn chưa đi thử nghiệm đọc "Di ngôn" của nạn nhân Chu Quang Thông, có vết xe đổ của cặp vợ chồng trẻ lúc trước, bây giờ Lương Xuyên đối với việc đọc di ngôn đã cẩn thận hơn, kỳ thực cái chết của Chu Quang Thông rất tàn khốc, trơ mắt nhìn mình bị mở ngực mổ bụng, nhìn thấy mình giống như một tảng đá bị điêu khắc bị gia công.
Vì lý do an toàn, Lương Xuyên không muốn đọc di ngôn vào lúc này, đương nhiên, thực sự là hắn cũng có chút tính thiếu chủ động, người thanh niên không đầu bây giờ đoán chừng còn đang lẩn quẩn quanh bên nhà mình, dù không biết Chu Quang Tông dùng phương pháp gì nhưng việc xung quanh những cái được gọi là tác phẩm nghệ thuật điêu khắc đá có quỷ ảnh trùng điệp* khẳng định là có liên quan đến Chu Quang Thông.
*Quỷ ảnh trùng điệp: chồng chất đầy bóng dáng của quỷ.
Một con người như vậy, Lương Xuyên thực sự không muốn chủ động đi giúp hắn.
- Không có?
Ngược lại Ngô Đại Hải không cảm thấy thất vọng, chỉ là có chút không quen:
- Nơi này thật lớn thật đấy, à đúng rồi, sao anh lại chạy tới đây vậy?
Ngô Đại Hải vừa nghĩ tới câu đầu tiên sau khi Lương Xuyên gọi điện thoại cho mình lại là "Cảnh sát Megure" hắn chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
- Đi dạo một chút.
Lương Xuyên nhẹ nhàng bỏ qua nguyên nhân mình tới đây, chỉ là nhắc nhở: - Tôi đề nghị có thể điều tra một chút về một số vấn đề kỹ thuật lúc điêu khắc nạn nhân.
- Vấn đề kỹ thuật?
Ngô Đại Hải gãi đầu:
- Điều này hơi khó, giống như bí kíp của đầu bếp vậy, mặc dù chúng tôi là cảnh sát, nhưng bảo bọn họ giao ra thật sự rất khó.
- Mang những vật ở đây về, coi như kiểm tra vật chứng một chút, tôi cảm thấy có thể có phát hiện.
Lương Xuyên đề nghị.
- Cái này ngược lại có thể, dù sao thì điều tra xong cũng trả lại cho bọn họ.
Ngô Đại Hải quay đầu lại, nhìn phòng triển lãm ở phía sau:
- Xuyên, anh cảm thấy những tảng đá điêu khắc này có vấn đề không?
- Những thứ này đều là tác phẩm của người chết hai năm gần đây.
Lương Xuyên nhả ra một vòng khói:
- Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, từ những tác phẩm này có thể sẽ phát hiện ra một số điều gì đó.
Lương Xuyên không tin những điêu khắc ở đây không có vấn đề gì, nếu không thì vì sao lại có từng lớp từng lớp bóng dáng của quỷ vẫn còn ở lại trong đó?
Gần hai giờ sau thi thể được đưa ra ngoài, chuẩn bị đưa về cục cảnh sát mà công việc điều tra và phỏng vấn trong cửa hàng Chu cũng bắt đầu tiến hành.
Thi thể được đưa vào trong xe, lúc Giản Hồng chuẩn bị đóng cửa xe, Lương Xuyên đưa tay ngăn cản.
- Lương cố vấn?
Giản Hồng có chút bất ngờ.
- Có thể đi nhờ xe không?
- Có thể có thể, anh thích thì được rồi.
Giản Hồng thực sự không nói nên lời, mặc dù nói Lương xuyên đi theo từ cửa hàng trở về cục cảnh sát xác là tiện đường, nhưng đoán chừng thực sự không có nhiều người muốn ngồi xe pháp y đang vận chuyển thi thể mà quá giang đâu.
Lương Xuyên lên xe, Giản Hồng cũng ngồi ở phía sau tiếp tục làm kiểm tra, hai người trợ lý một người thì lái xe một người ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, phía trước còn có một xe cảnh sát hộ tống.
- Lương cố vấn, anh là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?
Giản Hồng vừa kiểm tra thi thể vừa nói.
- Ừm.
Lương Xuyên cười cười:
- Rất đúng lúc.
- Lúc đầu phát hiện ra thi thể, cảm giác như thế nào?
Giản Hồng nhìn về phía Lương Xuyên, giống như rất hiếu kì về vấn đề này.
Hứng thú của nữ pháp y sẽ luôn có điểm khác biệt với người bình thường.
- Cô muốn hỏi cảm giác của tôi khi đột nhiên phát hiện ra thi thể ở trước mặt mình à?
Lương Xuyên đoán được suy nghĩ của Giản Hồng.
- Ừm.
Giản Hồng gật đầu, dường như có chút mất tự nhiên, một cô gái dũng cảm vào lúc này lại lộ ra cảm xúc của một bé gái, có lẽ, cô cần phải duy trì tính cách dứt khoát ở trước mặt đồng sự và trợ lý của mình, chẳng qua, ngược lại ở trước mặt Lương Xuyên cô có thể thả lỏng một chút.
Mỗi lần cần tiếp xúc thi thể đều có người báo án xác nhận có thi thể cô mới đi, bởi vì thường nhìn thấy thi thể, Giản Hồng cũng sớm miễn dịch với thi thể rồi nhưng cô vẫn rất hiếu kì cảm giác lần đầu tiên đột nhiên phát hiện ra một thi thể.
Người khác, đương nhiên cô không tiện để hỏi, cũng không thích hợp để hỏi, dù sao đối với người bình thường mà nói, là gặp phải một cơn ác mộng.
Nhưng Lương Xuyên thì cô cảm thấy có thể hỏi.
Lương Xuyên suy nghĩ một chút, thậm chí còn cố ý nhớ lại cảnh tượng lúc đầu mình phát hiện ra thi thể của Chu Quang Tông.
Cuối cùng, có lẽ vì đối mặt với một vị pháp y, Lương Xuyên cũng có thể nói ra cảm nhận thực sự của mình:
- Rất đẹp.
Lương Xuyên đưa tay chỉ mặt đất:
- Người bị đóng trên tấm kính, giống như chúa Giê-su trên cây thánh giá, máu tươi chảy khắp nơi, lộn xộn nhưng không mất trật tự. Lúc đó cảm giác đầu tiên của tôi là đây là một tác phẩm nghệ thuật không tệ.