Chương 57: Ăn Khuya
Giản Hồng cũng không bị dọa, cô không cho rằng Lương Xuyên biến thái nhiều như vậy, công việc của cô thường xuyên tiếp xúc với thi thể nên đối với phương diện này thật sự không có kiêng kị gì, thậm chí lúc Lương Xuyên miêu tả, trên mặt Giản Hồng còn hiện ra một chút ánh sáng hưng phấn.
- Lương cố vấn, anh biết không, thỉnh thoảng tôi giải phẫu phân tích thi thể, cảm thấy giống như đang vẽ một bức tranh sơn dầu, tôi cảm thấy bọn họ đều là tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, bất luận là họ bị hủy hoại thành bộ dạng như thế nào, bất luận là tình trạng của họ bi thảm tới mức nào, tôi đều có thể từ trong góc nhìn của mình, tìm được những đặc thù và những điểm không bình thường của bọn họ, cùng với sự hài hòa. Lúc đầu, chỉ bởi vì tôi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng công việc này đã dùng những phương pháp để trốn tránh nỗi sợ hãi nhưng lâu ngày, từ từ tôi đã tìm được hứng thú thuộc về mình.
Hai trợ lý ngồi ở phía trước xe một người lái xe một người ngồi ghế kế bên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự sợ hãi và xoắn xuýt từ trong ánh mắt của đối phương, bọn họ chỉ là người mới vừa được chỉ định đến phòng pháp y phòng để thực tập, lúc này nghe được cuộc đối thoại của hai người, cả hai chỉ cảm thấy sau ót lạnh dần.
Lương Xuyên gật đầu, sau đó chuẩn bị đưa tay để lên trán của Chu Quang Tông.
Khi cửa hàng Chu Lương Xuyên không làm như vậy còn có một nguyên nhân nữa, chính là không biết rốt cuộc Chu Quang Tông chơi như thế nào mà có nhiều "bạn bè thân hữu" ở trong nhà mình đến như vậy, Lương Xuyên cũng không muốn đám người đó phát hiện điểm đặc biệt của bản thân, rồi thu hút toàn bộ đám quỷ không đầu tới trước cửa hàng mình lắc lư cả ngày.
Thử nghĩ một chút, vào một buổi chiều, ánh nắng vừa phải, bản thân muốn đem ghế ra ngoài ngồi tắm nắng như trước đây, kết quả có đầy những vật màu đen đứng ngay trước cửa hàng của mình, trong khi đó những nơi khác mặt trời đều chói chang, chỉ có chỗ mình là gió lạnh, mưa gió não nề... ...
- Găng tay.
Dường như Giản Hồng biết Lương Xuyên phải làm gì, cô cho rằng đây là thói quen suy nghĩ và kiểm tra thi thể của Lương Xuyên, vì vậy chủ động đưa tới một đôi găng tay:
- Bảo vệ tốt chính mình.
Ngược lại lần này Giản Hồng không sợ Lương Xuyên hủy hoại thi thể mà lo lắng Lương Xuyên không có kinh nghiệm tiếp xúc với thi thể, mà thi thể trước khi chết nếu như có bệnh tật gì khác, nếu dính phải chắc chắn phiền phức.
Lương Xuyên nhận lấy găng tay rồi mang vào, sau đó đưa tay đặt lên trán của Chu Quang Thông. Đồng thời chậm rãi nhắm mắt lại.
Lần này tốc độ dường như rất nhanh, nhanh đến mức Lương Xuyên không kịp chuẩn bị, không có bóng tối, không có quá đáng, không có chờ đợi,
Ngay sau lúc nhắm mắt lại, trong tầm mắt của Lương Xuyên xuất hiện một biển máu đỏ tươi, nháy mắt cả người Lương Xuyên đều chìm vào trong đó... ...
…
Biển máu, mênh mông mịt mờ, ban đầu là chất lỏng, sau đó máu cuồn cuộn, nhất là mùi tanh đặc trung của máu khiến người hít thở không thông, không chỉ khiến ngươi khó hô hấp còn khiến toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể ngươi bị tắc nghẽn.
Biển máu chậm rãi đông lại, hai chân của Lương Xuyên đứng bên trên "Mặt đất", biển máu đông lại khiến Lương Xuyên như đang đứng trên khối ớt cay chưa tan trong nồi lẩu ở Thành Đô, có hơi dính, hơi mềm và cũng hơi rắn.
Trước đây không phải là hắn chưa từng đọc qua di ngôn của người chết nhưng loại di ngôn như của Chu Quang Tông vẫn là lần đầu tiên.
Chi tiết, tinh tế, riêng biệt.
Không có bóng tối bao trùm và dò xét, tiết tấu rất nhanh mà lại.... rộng rãi thoáng mát.
Không lẽ di ngôn của nghệ thuật gia cũng có thể giàu tính nghệ thuật như vậy?
Lương Xuyên nghĩ thầm trong lòng, tự động bỏ qua sự nghi ngờ và xem thường đối với thủ đoạn và tay nghề điêu khắc của Chu Quang Tông, nhưng không thể phủ nhận kỹ thuật của Chu Quang Tông tuyệt đối đứng đầu trong nghề này.
Khi từng tác phẩm điêu khắc ở Chu điêu khắc càng nổi tiếng thì nơi này phát triển mạnh cũng không phải là chuyện vô lý.
Giữa đống máu đang co lại từ từ xuất hiện một cục máu, cục máu rất mới lạ. Nó bốc lên dòng khí trắng nóng hổi, phía viền cục máu lộ rõ màu đỏ tươi, giống như đang được trao cho sinh mệnh.
Lương Xuyên chậm rãi bước tới, cục máu này cao bằng một người, thể tích không khác lắm so với khối đá dùng để điêu khắc người.
Dưới chân Lương Xuyên là một bộ dụng cụ điêu khắc được đặt ngăn nắp, có điều nó lại khiến hắn mê man, hắn không phải là Âm dương sư nên cũng không cách nào hiểu rõ được khi người chết bị đặt một con tì hưu và huyền vũ bằng đá ở lồng ngực có ý nghĩa như nào.
Trước mắt hắn chỉ biết rằng Chu Quang Tông là một nghệ thuật gia, di ngôn của ông tôi cũng không nên trừu tượng như vậy chứ?
Dần dần, Lương Xuyên cảm thấy mệt mỏi, hắn mở mắt ra thì thấy Giản Hồng vẫn đang ngồi xổm kiểm tra thi thể.
Lương Xuyên vô thức đưa tay xoa mắt, cảm nhận được sự mệt mỏi tràn đầy trong người khiến cho hắn khó tiếp nhận nhất chính là hắn không phát hiện ra tin tức có giá trị nào cả.
- Đến rồi.
Tài xế xe hô lên, xe cũng chậm lại.
- Vậy tôi đi xuống trước.
Lương Xuyên tạm biệt Giản Hồng.
- Lần sau có cơ hội sẽ mời cố vấn Lương đi ăn thịt nướng, lúc ấy chúng tôi sẽ trao đổi sau.
Giản Hồng cười nói.
- Thịt nướng thì không cần, uống trà thôi.
Lương Xuyên hơi suy nghĩ một chút mới đáp lời.
- Được.
Hai người ngồi phía trước nghe Lương Xuyên và Giản Hồng vừa muốn nướng thịt vừa trò chuyện về chủ đề kia, nghĩ đến thôi đã cảm nhận được dạ dày co rút.
Mở cửa hàng ra, Lương Xuyên nhìn thấy Phổ Nhị đang lười biếng nằm trên quầy, dù nhìn thấy Lương Xuyên trở lại Phổ Nhị cũng chỉ nhẹ nhàng xoay người, chổng vó tiếp tục ngủ.
Lương Xuyên tự rót cho mình một chén nước nóng, bưng cái chén trong tay ngồi sau quầy, trong đầu nhớ lại di ngôn của Chu Quan Tông.
Bất cứ sự vật gì đều tồn tại có ý nghĩa mà bất kì hình tượng nào có khả năng xuất hiện trong đầu nạn nhân đều có thật nên di ngôn của Chu Quang Tông nhất định mang tin tức giá trị.
Có điều Lương Xuyên cũng không hoang phí quá nhiều tâm tư đi suy nghĩ chuyện này, ông ta chết, hắn giúp tìm hung thủ mà ông lại để lại mật mã Da Vinci, vậy thì tự chơi một mình đi.
Giống như ngươi đấu tranh tâm lý một thời gian, khó khăn lắm mới quyết định vay tiền một người, cuối cùng người kia lại nói ngươi có thể mượn tiền hắn nhưng trước tiên ngươi phải trả lời câu hỏi trong đầu người đó mới đồng ý cho ngươi mượn tiền.
Có bị bệnh không?
Tắm rửa qua loa sau đó chỉnh đốn lại trang phục, còn thời gian Lương Xuyên quét dọn lại cửa hàng, ;úc này Lương Xuyên mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm chiều.
- Xuyên ca, anh quay lại rồi?
Đã muộn vậy rồi mà vẫn có người đến cửa, vậy chỉ có thể là Chu Sa.
Người phụ nữ này có lúc coi Lương Xuyên như một cái hốc cây, hết chuyện làm lại tìm Lương Xuyên nói chuyện phiếm.
Lương Xuyên mở cửa, Chu Sa không vào mà đưa tay chỉ đằng sau của hắn.
- Gần đây có một quầy hàng bán đồ ăn Quảng Đông, anh muốn đi ăn thử không?
Giữa mùa đông mà ăn đồ Quản Đông là cực kì hợp lí, trộn nước canh và xối lên một ít nước ép ớt, sau đó vừa ăn đồ ăn vừa uống canh, đó chính là một sự thỏa mãn từ đáy lòng.
Lương Xuyên hơi gật đầu, hắn cần ăn một chút đồ.
Chu Sa mỉm cười, chờ Lương Xuyên đóng cửa, hai người đi về phía cuối phố.
Buổi tối ở nơi này khá náo nhiệt, phía sau phố có mấy quán trò chơi và quán internet, tiệm uốn tóc cũng mở cửa vào thời gian này, nơi như vật người bên trên cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Làm ăn bằng thân xác có vẻ không dễ nghe nhưng con phố này có rất nhiều công nhân và nhân viên từ xa đến muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, thỉnh thoảng trong quá trình giải quyết sẽ phát hiện chuyện ngoài ý muốn, tất nhiên chuyện gì cũng là con dao hai lười, cho dù ở phương tây, đa số các quốc gia đều cấm, nó có thể giải quyết một phần vấn đề nhưng lại mang đến càng nhiều vấn đề hơn.