Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 58 Ba Tắc Kim Liên

Chương 58: Ba Tắc Kim Liên

Quầy hàng đồ ăn Quảng Đông không lớn nhưng lớn hơn các quầy hàng bình thường một ít, mấy người này không có cửa hàng, chỉ dựng tạm một cái lều, bên trong là mấy cái bàn bằng nhựa.

Tuy rất đơn sơ nhưng ăn đồ Quảng Đông cần nhất chính là không khí này, một số món ăn ngon không phải tự thế mà sinh ra, nếu anh ngồi trong nhà hàng Tây ăn mấy món như này thì thật không có hương vị.

- Món cá trơn ở đây không tệ

Hiển nhiên Chu Sa đã tới đây ăn mấy lần nên giới thiệu cho Lương Xuyên.

- Em gái hôm nay lại tới à, vẫn món cũ chứ?

Người đan ông cười ha ha hỏi.

- Đúng vật, năm mươi tệ, đem đồ ăn ra mau nào.

Chu Sa khí phách nói, tính cách của cô vẫn luôn tùy tiện như vậy. Điều này khiến Lương Xuyên nhớ đến hình ảnh ngồi vắt chân của Chu Sa sau khi ăn xong móng heo, cô còn kéo khóa quần jean một cách vô cùng thản nhiên.

- Tiểu ca, ngươi ăn cái gì thì tự chọn đi nhé, bên này đều là đồ ăn có sẵn, đều là vợ chồng tôi làm cả, còn món cá trơn ở đây ăn rất ngon.

Người phụ nữ trẻ tuổi nhiệt tình nói với Lương Xuyên.

- Cách làm của người Giang Chiết?

Lương Xuyên nhìn thoáng qua cái bát đựng viên thịt nhỏ màu trắng trong chậu nước.

Lấy cá rửa sạch sẽ, băm nhỏ, cho một ít bột mỳ vào trộn đều, dùng thìa hoặc tay vò ra một viên thịt tròn nhỏ.

Lúc nấu canh, chờ nước sôi thì cho những viên thịt đã vo viên vào, sau đó thì cho rau thơm và một ít dầu vừng, canh này ăn rất ngon, đối với người Thành Đô quen ăn cay mà nói thì món ăn tuy đơn giản nhưng lại rất ngon này lại rất có sức hấp dẫn.

- Đúng vậy.

Người phụ nữ nói:

- Thêm một phần nhé?

- Ừm, mấy thứ khác tùy tiện làm đi.

Lương Xuyên nói.

- Được, được.

Người phụ nữ cũng rất dứt khoát, nhanh nhẹn đi chuẩn bị thức ăn.

Lương Xuyên và Chu Sa ngồi xuống một cái bàn nhựa:

- Uống một ít rượu nếp không? Sữa đậu nành nóng cũng có đấy, đều vừa làm hôm nay cả.

Người đàn ông hô lên.

- Lấy cho tôi rượu nếp, mang cho hắn sữa đậu nành đi.

Chu Sa trựa tiếp quyết định thay Lương Xuyên.

Người đàn ông rất nhanh đã mang sữa đậu nành nóng và rượu nếp ra.

Chu Sa híp mắt uống một ngụm, chẹp miệng:

- Rất dễ uống.

Lương Xuyên thì dùng hai tay nắm lấy chén sữa đậu nành, che tay uống.

- Ha ha ha, tôi lấy cho ngươi sữa đậu nành vì đoán được anh sẽ uống.

Chu Sa vừa cười vừa nói:

- Giống như mấy ông lão vậy, anh biết không, mỗi lần tôi nhìn thấy ngươi xách ghế ra cửa phơi nắng liền mắc cười muốn chết.

Lương Xuyên chỉ mỉm cười không nói.

Chờ một hồi, hai bát canh cá trơn được mang lên, bát canh rất lớn, phía trên là hành và rau thơm đau nổi lềnh phềnh, nước canh có vị dịu, không dầu mỡ, khi bưng lên mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi.

Sau đó là hai phần đồ ăn Quảng Đông, chén cũng lớn, đồ ăn đủ cho hai người.

- Đây là danh thiếp của chúng tôi, nếu như hai vị thấy đồ ăn ở đây ngon, về sau chọn món, chỉ cần là ở gần đây chúng tôi nhất định sẽ đưa tới.

Người đàn ông đưa hai tấm danh thiếp cho Chu Sa và Lương Xuyên.

Tấm danh thiếp có hơi thô ráp, chắc hẳn là làm từ cửa hàng quảng cáo giá rẻ, phía trên còn có ảnh chụp của hai vợ chồng ông chủ, nhìn rất đàng hoàng, giống như là hình kết hôn.

Tên là Thành tâm nấu Quảng Đông, số điện thoại bên trên chắc là của ông chủ và vợ, người vợ tên là Vương Đình, ông chủ thì là Lương Cẩn.

- Lương Xuyên, cùng họ với anh này.

Chu Sa chỉ vào tên của ông chủ trên tấm danh thiếp.

- Tiểu ca cũng họ Lương?

Ông chủ hỏi.

- Ừm, đúng vậy.

- Vậy thì tốt quá, để tôi tặng cho tiểu ca ngươi một ít quà gặp mặt, tự tôi làm, coi như tặng ngươi.

Ông chủ vui vẻ nói.

- Không cần đâu.

Lương Xuyên chia cho ông chủ một điếu thuốc:

- Dạ dày của tôi không tốt, ban đêm không thể ăn nhiều được.

Lương Xuyên áy náy nói, nếu như thật sự để người ta làm mà hắn phải khách sáo ăn hết thì khác nào chịu tôi.

- Vậy hai người ăn ngon nhé .

Ông chủ bước đến cái nồi, lấy từ trong túi ra một miếng vải, cẩn thận lau tay cho vợ, người vợ thì nở nụ cười ngọt ngào.

- Kỳ thật, được sống như họ rất tốt.

Chu Sa nghiêng đầu nhìn hai vợ chồng đang ân ái.

- Động lòng xuân rồi à?

Lương Xuyên vẫn là tên phá hoại không khí như cũ.

- Ai.

Chu Sa liếc mắt nhìn Lương Xuyên, cầm đũa bắt đầu ăn.

Lương Xuyên cầm thìa uống một ngụm canh, mặc dù không có nhiều gia vị nhưng chẳng nhạt nhẽo, hương vị thơm ngon rất đậm đà vừa vặn.

Lương Xuyên không có cảm giác đói bụng, vì vậy dẫn đến bệnh kén ăn càng ngày càng nghiêm trọng chứ không phải không có vị giác.

Sau đó ăn một viên cá trơn, mềm mại, không ngán, cảm giác nhu hòa không lưu lại mùi tanh, hương vị không tệ.

Lương Xuyên uống nửa bát canh, ăn mấy viên cá, cơ thể cũng trở nên ấm áp hơn một chút nhưng khi hắn chuẩn bị ăn thêm một chút đồ Quảng Đông thì dạ dày lại co thắt một trận.

Đáng chết, vừa có chút suy nghĩ muốn ăn đã cảm thấy được cảm giác bài xích quen thuộc truyền tới.

Lương Xuyên buông đũa xuống, lắc đầu nhưng vẫn cất danh thiếp mà ông chủ đưa vừa nãy, nghĩ đến sau này hắn không muốn nấu cơm thì cũng có thể uống một chút canh.

Chu Sa ăn như gió cuốn phần của mình, ngẩng đầu thấy phần của Lương Xuyên vẫn còn nguyên, không hề do dự bưng lên ăn.

Phần ăn của hai người một mình cô giải quyết hết, ăn nó đến thỏa mãn.

Thanh toán xong hóa đơn, hai người đi về.

- Hương vị được chứ?

Chu Sa hỏi.

- Ừm, được.

Lương Xuyên gật đầu nói.

- Lần sau thường xuyên đến.

Chu Sa hơi kinh ngạc:

- Chuyển phát nhanh nhà ai kia, đêm hôm khuya khoắt vẫn còn đưa đến.

Trên bậc thềm trước cửa hàng nhà Lương Xuyên đặt một bọc hàng, Lương Xuyên bước tới ôm bọc hàng lên, sắc mặt hơi trầm xuống.

- Tạm biệt, mai gặp lại.

Chu Sa vừa ngáp vừa về tiệm, bình thường cô luôn ở lại tiệm.

Vừa mở cửa Lương Xuyên đã đến trước quầy lấy kéo cắt bọc hàng, mở bao ra, bên trong là một cái bọc khác trông rất tinh tế và cổ kính.

Mở cái bọc nhỏ một cách dễ dàng.

Sau khi mở ra là Ba tấc kim liên.

Chạm khắc tinh xảo, rõ ràng chi tiết, phong cách cổ xưa.

Lương Xuyên hơi ngoài ý muốn, thầm nghĩ, không lẽ phát sinh chuyện lớn như vậy mà cửa hàng đó vẫn lo liệu cho thái độ của khách hàng, sau khi cảnh sát vừa lấy ghi chép xong đã chuyển hàng tới trong đêm?

Nhưng hắn.... Chưa đưa địa chỉ.

Đúng lúc này, điện thoại của Lương Xuyên vang lên.

Là Ngô Đại Hải gọi tới.

Lương Xuyên bấm nút nhận.

- Xuyên, lại có người chết, là Chu Thần Dương, con trai của Chu Quang Tông chết rồi....

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất