Chương 60: Chu Sa Bị Tấn Công
- Cái gì?
- Rất nhiều hung thủ sau khi giết người ở bên ngoài, đợi đến khi thi thể được phát hiện, sẽ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra lẫn vào bên trong đám người xem náo nhiệt quan sát tình huống, điều này, anh nên hiểu rõ rồi chứ.
- Vậy đợi lát nữa tôi bảo Tôn Kiến Quốc mang người tới chỗ những người đến xem làm một bản ghi chép đơn giản.
- Nếu như hắn thực sự tới đây, vậy thì tốt rồi.
Lương Xuyên lại nói:
- Kỳ thực tôi rất lo lắng, hắn không làm như vậy, thậm chí ngay cả hứng thú quay đầu nhìn lại cũng không có.
- Tôi làm sao không hiểu được ý của anh?
- Nếu như là hành vi của một nghệ thuật gia, có thể sống cao ngạo lạnh lùng đến mức không quan tâm đến đánh giá của khán giả đối với tác phẩm của mình, vứt bỏ lòng hư vinh và ý nghĩ của những người bình thường khác, tập trung vào những gì mà hắn tôi nghĩ là không khí sáng tạo nghệ thuật... ..Đó mới là đáng sợ nhất.
... ... ...
"Răng rắc... ... Răng rắc... ... Răng rắc... ... ..."
Cửa bị khóa, có người đang đẩy cửa, cánh cửa gỗ cũ kỹ không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt, trong màn đêm yên tĩnh, có vẻ hơi chói tai.
Lúc này, cánh cửa bên cửa hàng mát-xa ở bên cạnh được đẩy ra từ bên trong,
Chu Sa vẫn còn buồn ngủ mặc bộ đồ ngủ đi tới, ngáp một cái, đồng thời có chút bất ngờ:
- Xuyên ca, buổi tối đi ra ngoài quên mang chìa khóa sao?
Chu Sa nhớ sau khi ăn khuya với mình không bao lâu, có một xe cảnh sát tới đây đón Lương Xuyên đi, Lương Xuyên vẫn là cố vấn của cục cảnh sát, chuyện này Chu Sa sớm đã biết rồi.
Bóng đen kia nhẹ gật đầu, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
- Được rồi, đến chỗ của tôi nằm ngủ một giấc, chờ trời sáng gọi người tới mở khóa giúp ngươi.
Chu Sa ngủ ở phía trong, bên ngoài chỗ kinh doanh có đặt một chiếc giường lớn, một người ngủ vẫn thừa sức, hơn nữa bên trong cửa hàng cô có mở máy điều hoà ở trung tâm, cũng không cảm thấy lạnh, đối phương đi tới.
- Ha ha, lần này lại đáp ứng nhanh như vậy, tôi nói với anh rồi, tôi thu nhận giúp đỡ anh thì có thể, nhưng người khác hẳn có ý đồ xấu.
Chu Sa tùy ý nói, đương nhiên, cô cũng chỉ nói đùa mà thôi, với cơ thể như quỷ bị bệnh lao của Lương Xuyên, bộ dạng ăn cơm không được mấy chén kia,
Muốn gạo nấu thành cơm với cô, làm sao có thể? Trừ phi cô thuận nước đẩy thuyền, nhưng cô là Chu đại tiểu thư lại là một người tùy tiện như vậy sao?
Đối phương chậm rãi đi tới,
Đèn đường con phố cũ có chút mờ, nhiều nhất cũng chỉ là một vật trang trí, cho nên nhìn đồ vật cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, càng không nói đến bây giờ Chu Sa vẫn ngáp liên tục, buồn ngủ không chịu được.
"Meo!"
Trên ban công lầu hai cửa hàng bán đồ âm phủ, Phổ Nhị phát ra tiếng kêu chói tai.
- Xuyên ca, có thể quản con mèo chết tiệt của anh không, lần nào nhìn thấy tôi cũng kêu, bây giờ hơn nửa đêm cũng kêu, có phải động dục rồi không? Sớm mang nó đi thiến đi.
Chu Sa đối với Phổ Nhị nhà Lương Xuyên vẫn luôn không có cảm tình, ánh mắt của con mèo này thỉnh thoảng khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Phổ Nhị ở trên bệ cửa sổ sửng sốt một chút, dường như không đoán được sẽ nhận phải phản ứng này,
Sau đó, rất dứt khoát, Phổ nhị trực tiếp đánh rắm, cả người uốn éo, trực tiếp nhảy xuống bệ cửa sổ đi về phía phòng ngủ, cũng không để ý sống chết của cô gái ngu xuẩn này.
- Tôi nói anh nhanh lên, anh Xuyên, đừng ở bên ngoài lề mề nữa, mau vào trong đi.
Chu Sa thúc giục, cô chỉ mặc đồ ngủ đi ra ngoài, bên ngoài quá lạnh,
- Tới đây.
Đối phương trả lời, giọng nói có chút khàn khàn, giống như tiếng ma sát khô khốc của bánh răng cưa thiếu dầu bôi trơn.
…
Chu Sa quay trở lại tiệm, người kia cũng đi theo, đúng lúc này, người vốn đang lười nhác như chưa tỉnh ngủ bỗng nhiên quay người, trực tiếp cầm ghế ngồi hung hăng đập người phía sau.
Cô vốn định dùng ngân châm, nhưng khi suy nghĩ lại lại đổi phương thức khác, dùng ngân châm nếu không nắm chắc thì rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, theo như Chu Sa để ý thì người này chỉ là một tên trộm, nếu như cô biết người này có thể là hung thủ với thủ đoạn ra tay tàn khốc đã lấy mạng hai cha con Chu Quang Tông và Chu Thần Dương thì nhất định sẽ không xuất hiện ý nghĩ này.
"Đùng!"
Ghế đập xuống, người kia phản ứng rất nhanh, chống hai tay lên, cái ghế thì vỡ vụn, lúc này, người kia bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, đồng thời chân cũng đá ngược về phía sau.
Đây là một người luyện võ!
Chu Sa không ngờ phản ứng của đối phương lại nhanh như vậy, bụng dưới bị đối phương đạp trúng, cô lui về phía sau vài bước, loạng choạng lui hết bức tường mới dừng lại được.
Người kia cũng không chần chờ, mạnh mẽ xông đến. Đâu phải là ăn trộm bình thường, rõ ràng là nhập nhà cướp bóc!
Lòng Chu Sa trầm xuống, môi đỏ mọng khẽ lật, một cây ngân châm được lưỡi cuốn ra bắn về phía người kia.
"Ông!"
Cây ngân châm phát ra thanh âm ông ổng đâm vào mặt của người nọ, nhưng đối phương lại không hề dừng lại động tác mà tiếp tục lao đến, ngay cả tiếng kêu cũng không có.
Làm sao có thể!
Chu Sa run lên, khi bàn tay của đối phương hạ xuống, cô vô thức giơ tay lên đỡ.
- A...
Cánh tay truyền đến một cỗ đâu đớn, đồng thời cũng xuất hiện một vết thương thật dài. Nhờ ánh đèn mờ trong cửa tiệm, Chu Sa thoáng thấy được trong tay người đó đang cầm thứ gì đó, giống như là đao nhưng lại không giống như những loại đao mà cô từng biết đến.
Đao này, giống như dụng cụ điêu khắc. Người kia lại tới gần, Chu Sa dùng một tay chống đỡ vách tường sau lưng, nhanh chóng lăng người ra ngoài, người kia đã từng luyện võ, thân thể tất nhiên không tệ, mà cô lại khinh điịch từ đầu nên mới dẫn đến một màn ở thế hạ phong như này.
"Cạnh..."
Công tắc đèn ở ngay bên cạnh, Chu Sa không hề do dự bật đèn lên, cả cửa tiệm trở nên sáng sủa.
Thật ra Chu Sa rất ít khi mở cái đèn này lên, thứ nhất là vì cô đóng cửa tiệm rất sớm, dù sao cũng không phải mấy quán dịch vụ xoa bóp như thế kia, người bình thường muốn xoa bóp không ai đến vào đêm hôm khuya khoắt cả.
Dưới ánh đèn sáng, thân hình của người kia cũng trở nên rõ ràng, quần áo màu đen, áo khoác da, trên mặt đeo mặt nạ ác ma mày đỏ, trên mặt nạ còn có cây ngân châm mà cô đâm vừa nãy.
Ánh sáng bất ngờ khiến người kia không kịp thích ứng, rất nhiều thứ khi hoạt động trong bóng đêm sẽ làm giảm bớt đi áp lực tâm lý, nhưng một khi được làm trong ánh sáng thì lại cực kì khó chịu.
Người đàn ông nhìn lướt qua Chu Sa, không tiếp tục ra tay nữa mà chạy ra khỏi cửa.
Chu Sa không hô lên mà từ từ ngồi xổm xuống, im lặng cầm máu, cô không nghĩ đi báo cảnh sát, vì thân phận của mình có chút mẫn cảm, coi như một nửa là người giang hồ, loại chuyện báo cảnh sát này cô cảm thấy không làm được, thậm chí ngay cả thân phận cố vấn cục cảnh sát của Lương Xuyên cũng khiến Chu Sa cảm thấy mẫn cảm.
........
Đến sáng sớm Lương Xuyên mới được Tần Đào đưa về, Tần Đào quay trở lại cục cảnh sát, liên tục xuất hiện hai án mạng, áp lực của những cảnh sát thì không cần nói, mà tên hung thủ kia tựa như muốn thi hành giết người liên hoàn, rất có khả năng hắn sẽ ra tay với mục tiêu thứ ba.
Vốn định trở lại cửa hàng ngủ một giấc, Lương Xuyên nhìn thấy cửa tiệm xoa bóp của Chu Sa đang nửa mở nửa đóng, ở cổng có có mấy cái chân ghế gỗ bị vỡ vụn, có hơi kỳ quái, vì vậy Lương Xuyên đi qua nhìn thử, từ cửa sổ thủy tinh thấy bên trong là một mảnh lộn xộn, còn có cả vết máu tươi.