Chương 61: Cảm Hóa Ác Ma
Lương Xuyên vội vàng đi vào, thấy được Chu Sa đang ngồi xổm trong nhà. Bờ vai cô là vết thương đã được băng bó qua loa, bênh cạnh là một con dao phay, lúc này bờ môi của cô đã hơi trắng bệch, chắc là đã bị mất máu quá nhiều.
- Chồng trước đến tìm cô?
Lương Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt Chu Sa hỏi.
Ngực Chu Sa phập phồng mấy cái, hiện tại cô rất yếu ớt, sau khi bị đánh lén vào nửa đêm cô không dám nhắm mắt từ lúc ấy đến tận bây giờ, nên chỉ có thể đặt con dao phay bên cạnh, cố gắng cảnh giác bốn phía, nhưng khi nghe được mấy câu trêu đùa của Lương Xuyên, cuối cùng Chu Sa cũng bùng nổ:
- Lương Xuyên, tên chết tiệt nhà ngươi!
Cô rất tức giận,
- Lão nương đã cản đao cho ngươi!
Chu Sa lại mắng tiếp.
Vẻ nhẹ nhàng trên mặt Lương Xuyên biến mấy, hắn nghĩ tới một khả năng, liên kết ba tấc kim liên với lời nói của Chu Sa cũng đủ để hắn đoán ra mọi chuyện.
Lương Xuyên cũng không nói nhảm thêm nữa, đưa tay chuẩn bị ôm Chu Sa lên.
- Trước tiên đưa cô đến bệnh viện.
- Tôi đã băng bó vết thương rồi, phụ nữ giang hồ, chịu tí vết chém tính...
- Cô không cần phải nói nhảm, cách băng bó này của cô rất dễ bị nhiễm khuẩn.
Lương Xuyên nổi giận nói.
Chu Sa chu môi, thật ra cô không có cảm giác giữa nam nữ với nhau kia với Lương Xuyên, nhưng chuyện hôm qua cô chịu thay Lương Xuyên một đao là thật, rõ ràng mục tiêu mà người kia hướng tới là Lương Xuyên, cuối cùng người bị đánh lại là cô.
Thấy Lương Xuyên vừa mắng vừa muốn mang mình đến bệnh viện, tâm tình của cô đã bình ổn hơn vài phần, coi như tên này có lương tâm.
Nhưng rất nhanh,
Khi Lương Xuyên vừa ôm Chu Sa đứng lên,
- Phù phù...
Chu Sa lăn xuống mặt đất, vết thương bị ép.
Đau.
Chu Sa đau đến mức ứa nước mắt, Lương Xuyên chống hai tay lên đầu gối,
Xấu hổ nói:
- Không ôm nổi...
Chu Sa:
- ......
Chu Sa thề, nếu không phải trong miệng cô không còn ngân châm thì cô nhất định sẽ đâm mặt tên nam nhân này vô số lỗ thủng!!
.........
- Đã ghi chép xong.
Sau khi Tôn Kiến Quốc đi ra khỏi phòng bệnh thì gật đầu với Lương Xuyên.
Cả đêm không được ngủ, Ngô Đại Hải mặt đỏ bừng nằm tóc, nói với Lương Xuyên:
- Xuyên, mấy ngày tiếp anh đến sở cảnh sát ở tạm đi.
Chuyện của Triệu Võ Lục lần trước đã khiến Lương Xuyên suýt chút nữa thì biến thành người thực vật, Ngô Đại Hải không hi vọng chuyện như vậy lại xảy ra thêm lần nữa.
- Không cần đâu, không phải các anh nói sẽ sắp xếp người cho tôi sao, tôi ở nhà cũng được, tên hung thủ kia rất có thể sẽ không dám tới, đương nhiên, nếu hắn còn dám tới thì càng tốt đúng không?
- Nhưng tại sao hung thủ lại muốn ra tay với anh?
Ngô Đại Hải nghi hoặc hỏi.
- Tạm thời tôi không biết.
Lương Xuyên lắc đầu nói.
Bình thường, những tên hung thủ giết người liên hoàn lực chọn mục tiêu được định sẵn, ví dụ như mấy án giết người liên hoàn ở Âu Mĩ, hoặc tên hung thủ chuyên tìm giết gái mại dâm hoặc chuyên tìm giết những người phụ nữ mặc váy có màu sắc giống nhau.
Hai cha con Chu Thần Dương và Chu Quang Tông là một ví dụ điển hình của trường hợp thứ nhất, hai người đều là nghệ nhân điêu khắc, đặc biệt còn là cha con, nhưng bây giờ mục tiêu của tên đó là hắn, có vẻ không hợp lí.
Dù sao hắn cũng chỉ là một ông chủ của cửa vàng mã nhỏ, thật sự không có liên quan gì với hai nghệ nhân điêu khắc kia cả.
Nhận lấy bản ghi chép của Tôn Kiến Quốc, nhìn sơ qua, lúc Chu Sa thuật lại hắn cũng đứng bên cạnh nghe, bây giờ chỉ đang bổ sung lại thông tin.
Thật ra, Chu Sa xảy ra chuyện là do hắn, nhưng nếu lúc hung thủ tới mà hắn lại trùng hợp ở nhà, như vậy cũng thật là thuận tiện.
Dù hắn đang ngủ say thì với tính cảnh giác của Phổ Nhị nhất định sẽ không để hung thủ sờ đến một sợi tóc của hắn mà hắn lại không biết gì được.
Dĩ nhiên, trong tờ lời khai của Chu Sa không nói đến khi Phổ Nhị nằm trên bệ cửa sổ kêu lên cô đã mắng nói một câu con mèo thiến.
Tính tình của Phổ Nhị là vậy, thứ nó quan tâm chỉ có Lương Xuyên, sống chết của người khác nó lại không hề để tâm, nó không giống như Lương Xuyên, mặc dù hắn không được coi là một con người thuần túy nhưng ít ra hắn vẫn là người, mà Phổ Nhị, nó chỉ là một con mèo.
Anh để một con mèo đi từ địa ngục ra phổ độ tâm thật sự đã làm khó nó rồi.
- Hung thủ đeo mặt nạ.
Lương Xuyên nhìn thấy một chi tiết trong lời khai, phần miêu tả vẻ bề ngoài của hung thủ.
- Đúng vậy, mặt nạ.
Tôn Kiến Quốc đáp lại.
- Cụ thể là hình gì?
Lương Xuyên hỏi.
Trong bản ghi chép chỉ ghi là "mặt nạ quỷ".
Thấy Tôn Kiến Quốc không trả lời được, Lương Xuyên trực tiếp đến phòng bệnh.
- Tôi muốn ngủ.
Chu Sa bất đắc dĩ nói.
- Hỏi một chút chuyện thôi.
Lương Xuyên cười nói:
- Cô đừng cử động, tôi lột quýt cho cô.
Chu Sa trợn mặt nhìn hắn.
Lương Xuyên cầm lấy quả quýt trên bàn, từ từ lột vỏ, đồng thời mở miệng hỏi: - - Mặt nạ, cụ thể là dạng gì?
- Mặt nạ?
Chu Sa ồ lên một tiếng:
- Màu đỏ, mặt quỷ.
Lương Xuyên nghe vậy, giống như nhớ tới điều gì, lột nốt vỏ quýt đặt ở đầu giường Chu Sa, sau đó cầm lấy quyển sổ tay của Tôn Kiến Quốc, dùng bút máy phác họa mấy nét.
- Này, anh còn có nghề này nữa à?
Chu Sa nhìn Lương Xuyên như hóa thành họa sĩ, thật có bản lĩnh:
- Cô biết đánh đàn dương cầm không?
- Cái gì?
- Đánh đàn dương cầm.
- Biết một ít.
- Vậy mà cô cũng biết.
Chu Sa cười nói:
- Anh biết nhiều thứ như vậy sao lại mở cửa hàng vàng mã?
Lương Xuyên không trả lời vấn đề này của cô mà đưa sổ đến trước mặt, bên trong là chân dung của mặt nạ ác ma.
- Là hình này đúng không?
- Đúng, chính là nó, lúc tôi bật đèn đã nhìn thấy, nếu không phải hắn đeo mặt nạ thì bà đây nhất định đã có thể thu thập hắn ta.
Lương Xuyên gật đầu, hắn đã biết, cũng đã biết được phương hướng điều tra.
Buông quyển sổ và bút máy xuống giường, Lương Xuyên đi vào nhà vệ sinh, bật vòi nước rồi hất nước lên mặt.
Cái mặt nạ kia, hắn đã từng nhìn thấy, thậm chí tự mình đã từng đeo qua.
Mặt nạ ác ma có rất nhiều nhưng chúng không giống nhau.
Kiểu dáng của mặt nạ ở chỗ kia có chế tác đực thù riêng, đó chính là toà thư viện kia, hơn nữa, loại kia hình tượng mặt nạ ác ma kia là do hắn tự mình thiết kế ra.
Bỗng nhiên, Lương Xuyên ý thức được một loại khả năng,
Chính mình trước kia làm thần côn lôi kéo ra một xã đoàn phạm pháp, xuất hiện một cái chân chính sát nhân ma quỷ.
Mà người kia, rất có thể đã từng là tín đồ của hắn.
Thậm chí, người kia trước khi ngủ vào ban đêm, sẽ đọc qua một ít Địa ngục khởi nguyên mà hắn đã viết, sau đó làm theo tư tưởng của hắn, tuân theo thẩm mỹ của hắn, đi báo thù cho hắn, phạm tội thay hắn, đây là một con chiên bị chính mình cảm hóa thành ác ma....