Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 72: ĐM, Như Thế Cũng Được À?

Chương 72: ĐM, Như Thế Cũng Được À?


Ký túc xá của Khương Diệc Xu là phòng 302, ký túc xá bốn người.
Trong số bốn người bọn họ, Khương Diệc Xu là người nhỏ tuổi nhất, xinh đẹp nhất, ba cô gái còn lại đều rất bình thường, thậm chí có thể dùng từ không ổn để hình dung. Thực ra bọn họ rất hâm mộ khí chất đoan trang trời sinh của Khương Diệc Xu, cũng rất hâm mộ khi cô có nhiều người theo đuổi như thế.
Nếu như tính cách của Khương Diệc Xu mạnh mẽ một chút, có lẽ mấy người cùng phòng chỉ ngước nhìn cô, nhưng tính cách của cô lại vô cùng dịu dàng, còn không quá thích nói chuyện, cho nên ba người kia dính chặt lấy nhau, cố tình xa lành cô.
Vì thế mà đa phần thời gian Khương Diệc Xu tình nguyện lựa chọn đi ra ngoài đi làm tới tận khuya mới về, để tránh việc khi mấy người kia thấy cô lại âm dương quái khí.
"Diệc Xu vừa nhận một cuộc điện thoại liền thay một chiếc đầm thật đẹp, sắp đi gặp người yêu à."
"Đêm nay có về ký túc xá hay không, có cần nói dì quản lý ký túc xá chờ cửa không?"
"Diệc Xu, lúc trước không phải cậu nói là không muốn yêu đương à, sao nhanh thế đã thay đổi rồi?"
Trong lúc Khương Diệc Xu đang sửa soạn, thì mấy người kia hết hỏi này lại hỏi nọ, nghe có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế giọng điệu lại tràn ngập sự chua ngoa.
"Lúc học trung học, mấy người không thích bạn học nào à?"
Khương Diệc Xu xoay người lại, cô lần này vậy mà lại nhìn thẳng ba người kia, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại làm cho mấy người kia há hốc mồm.
Trung học?
Trung học chẳng phải là khoảng thời gian nên chuyên tâm vào việc học, cố gắng học hành, luôn luôn phấn đấu vì ngôi trường đại học mà mình muốn sao?
Yêu đương trong khi học trung học không phải là chuyện mà chỉ có mấy đức học dốt mới làm à?
Khương Diệc Xu chỉ nói một câu liền xoay người đi ra khỏi cửa, xuống lầu.
Ba người kia nhìn nhau, thần sắc ảm đạm. Nói thật thì là người bình thường, ai cũng muốn có được một tình yêu lúc học đại học, tiếc là bề ngoài xấu, không ai yêu, cho dù thành tích học tập có tốt, thì có gì hữu dụng chứ?
"Hay là đi xuống dưới quan sát thử xem, xem người yêu của Khương Diệc Xu rốt cuộc như thế nào?"
Đại tỷ ký túc xá - Chu Đằng Lan nhíu mày, giật dây lão Nhị - Vương Thục Phân và lão Tam - Phùng Cầm.
"Đúng lúc tôi cũng đói bụng, bảo tên đó mời tôi ăn bữa khuya."
Vương Thục Phân nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng hô.
"Đi nhanh đi, đuổi kịp cô ta."
Phùng Cầm là người có động tác nhanh nhất, trong lúc mọi người còn đang nói chuyện cô ta đã xoay người xuống giường, mang dép lê vào, lê dép đi ra ngoài.
"Nè, cậu chậm một chút, đợi chúng tôi với."
Chu Đằng Lan và Vương Thục Phân nhanh chóng đuổi theo.
Cửa ký túc xá lầu 1.
Khương Diệc Xu đặt hai tay trước bụng, im lặng chờ đợi.
Mặc dù trong điện thoại Trần Giang Hà nói cô khoảng nửa tiếng nữa anh mới tới, nhưng cô vẫn bằng lòng đi xuống lầu trước chờ anh.
Giống như lần đi xem phim trước đó vậy, rõ ràng là 8 giờ mới chiếu phim, nhưng 6 giờ cô đã tới rồi.
Thực ra, Khương Diệc Xu cũng không hiểu tại sao bản thân lại luôn cam tâm tình nguyện đứng chờ anh như thế, giống như đây là thói quen được hình thành từ rất lâu rồi vậy. Giống như khi đi tới nhà ga đợi xe, biết rõ thời gian cụ thể nhưng vẫn luôn theo bản năng đi tới nhà ga kiểm phiếu trước mấy tiếng đồng hồ.
Hiện tại đã sắp tới giữa tháng 10, một số nơi ở phương Bắc đã có tuyết rơi, thế mà thời tiết ở Việt Đông vẫn nóng bức như cũ. Tối nay trời không có gió, những con muỗi tùy ý bay múa dưới ngọn đèn, kêu ong ong.
"Sắp nửa tiếng rồi, bên ngoài có nhiều nam sinh như thế, tại sao cô ta vẫn không nhúc nhích?"
Ba người bạn cùng phòng của Khương Diệc Xu có hơi không kiên nhẫn, vốn định đi xuống xem bộ dạng người yêu của Khương Diệc Xu ra sao, sẵn tiện cọ một bữa khuya, không ngờ đợi cả tiếng rồi người kia vẫn chưa tới, bữa ăn khuya bặt vô âm tính, đã thế con bị muỗi chích vài đốt.
"Muỗi nhiều quá, máu của tôi sắp bị hút khô luôn rồi, vì một bữa ăn thôi mà phải trả giá như thế có đáng không, chúng ta đi lên đi."
Ba người xoay người quay lại ký túc xá.
"Chào buổi tối đàn em Diệc Xu."
Lúc này, một nam sinh đi từ quầy bán đồ ăn vặt đi ra, sau đó lên tiếng chào hỏi Khương Diệc Xu. Tiếp đó, anh ta lấy mấy hộp nhang muỗi ra, xếp chúng thành hình trái tim ở trên mặt đất, cảm thấy hài lòng rồi mới đốt từng cái.
"ĐM, như thế cũng được à?"
Mấy nam sinh khác thấy thế cũng xoay người chạy tới quầy bán đồ ăn vặt, học theo người kia, mua nhang muỗi, xếp thành đủ mọi hình dạng ở trên mặt đất, bày tỏ tấm lòng của mình.
8 giờ 15 phút.
Trần Giang Hà cầm theo một túi đồ ăn vặt đi tới, anh thấy xung quanh sương khói lượn lờ thì không khỏi nói thầm trong lòng, mấy nghiên cứu sinh này rảnh rỗi quá nên dùng cách thức đốt nhang muỗi để nhảy đuổi tà à?
------



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất