Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 73: Xong Rồi, Nữ Thần Của Tôi Đi Rồi

Chương 73: Xong Rồi, Nữ Thần Của Tôi Đi Rồi


Không đúng, lần trước rõ ràng đã giúp Khương Diệc Xu đuổi một tên cẩu độc thân Trung Đại đi rồi mà, tại sao bây giờ lại mọc thêm nữa vậy?
Đại học 985 cũng chỉ có thế, đúng thật là lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết, khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở.
"Khương Diệc Xu!"
Ánh mắt Trần Giang Hà xuyên qua đám người và sương khói, nhìn thấy Khương Diệc Xu đang đứng ngơ ngác ở đằng kia, lập tức cất cao giọng gọi tên cô.
"Đây."
Khương Diệc Xu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về hướng âm thanh phát ra, cô thấy Trần Giang Hà đang sải bước đi tới chỗ của mình liền cười, gương mặt tràn đầy sự vui vẻ. Đôi mắt hạnh ngập nước cũng sáng bừng cả lên, linh động hơn rất nhiều, khóe miệng còn vương nụ cười. Bộ dạng thanh thuần của cô làm cho mấy nam sinh xung quanh choáng váng.
"Không phải đã nói với cậu rằng đừng xuống quá sớm sao, tại sao không nghe lời?"
Trần Giang Hà đi tới trước mặt Khương Diệc Xu, cau mày hỏi cô.
"Tớ...tớ cũng chỉ mới vừa xuống thôi."
Khương Diệc Xu cắn môi, nhỏ giọng nói dối. Có lẽ do cô không biết cách nói dối, cho nên lúc nói dối liền chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Trần Giang Hà.
"Đưa tay ra cho tôi xem."
Trần Giang Hà nói.
Khương Diệc Xu theo bản năng rụt hai tay ra sau, giấu không cho anh xem.
"Không cho xem thì thôi, đi theo tôi, đứng ở đây bị một đám người nhìn chằm chằm như thế, cảm giác còn khó chịu hơn bị muỗi chích nữa."
Trần Giang hà xoay người bước đi, Khương Diệc Xu cẩn thận đi theo sau anh.
Cảnh tượng này khiến cho mấy nam sinh xung quanh suýt nữa đã vỡ nát, trong lòng rít gào:
Đừng có đi theo tên đó, tên đó vừa hung dữ, vừa xấu!
"Ai da."
Vừa đi, Trần giang Hà liền nghe thấy Khương Diệc Xu than nhẹ một tiếng, anh quay đầu lại nhìn thì thấy cơ thể cô có hơi không vững, lập tức bước tới, đưa tay vịn cô.
"Sao thế, bị trẹo chân hả?"
Trần Giang Hà hỏi.
"Không có, đứng lâu, tê chân."
Khương Diệc Xu nhỏ giọng, ngập ngừng nói.
"Hầy."
Trần Giang Hà thở dài:
"Đúng thật là một nhóc ngốc."
Khương Diệc Xu hít hít mũi, cảm giác trong lòng vô cùng tủi thân, cắn môi im lặng.
Trần Giang Hà dùng miệng ngậm lấy túi đồ ăn vặt, rút tay đang đỡ cô lại, quay lưng ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng giọng điệu không cho phép từ chối nói:
"Lên đây, tôi cõng cậu."
"Hả?"
Khương Diệc Xu ngơ người ra, lúc hồi phục lại tinh thần thì mặt đỏ bừng cả lên. Cô nhìn Trần Giang Hà đang ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng vừa thẹn thùng, vừa khẩn trương, còn có chút tủi thân vẫn chưa biến mất.
Nhưng mà, cô vẫn rất nghe lời, khoát tay lên vai Trần Giang Hà, sau đó đợi một lúc lâu sau vẫn không có động tác tiếp theo.
"Trước kia chưa từng có nam sinh nào cõng cậu à?"
Trần Giang Hà ngậm túi đồ ăn vặt, răng sắp gãy luôn rồi, có hơi không vui, quay đầu nhìn cô một cái:
"Đừng có ngẩn người, mau lên đi."
"À à."
Khương Diệc Xu nhanh chóng leo lên, thành thành thật thật dựa vào trên lưng Trần Giang Hà.
"Kẹp chặt hai chân lại, đừng để bị ngã xuống, ngốc muốn chết."
Trần Giang Hà chỉ vài câu, dùng tay vịn cô lại, vững vàng đỡ được hai chân trắng nõn của Khương Diệc Xu, cõng cô lên. Anh làm như không có gì, cõng cô đi trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị của đám người kia,
"Xong rồi, nữ thần của tôi đi rồi."
"Một củ cải trắng tốt như thế lại bị một con heo cướp đi, chủ tịch Lý của học viện Luật chắc khóc mất."
"Trong ba phút, tôi muốn có được toàn bộ tư liệu của tên đó."
Mấy nam sinh kia chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ thần của mình bị Trần Giang Hà cõng đi, tiếng kêu than vang lên khắp nơi.
"Cậu nhìn trông nhỏ nhắn, mềm mại, vậy mà nặng thế?"
Trước kia, Trần Giang Hà vác gần 200 cân lúa vẫn có thể đi như bay trên đồng ruộng, vậy mà khi cõng Khương Diệc Xu, anh lại có hơi đi không nổi.
Thực ra, cũng không phải do cô quá nặng, mà là cô trời sinh có một thân hình rất đẹp. Lúc bình thường, khi cô mặc đầm thì khó mà cảm nhận được, nhưng lúc cõng lên, ngực cô dựa vào lưng anh, tay anh thì ôm đùi cô, xúc cảm này lập tức đẩy cảm xúc của Trần Giang Hà lên.
"Thả tớ xuống đi, tớ tự đi được."
Khương Diệc Xu ngại ngùng nói.
"Xuống làm gì, bảo cậu nặng, chứ có nói không cõng nổi đâu."
Trần Giang Hà không chịu thả cô xuống, ổn định lại cảm xúc, bước nhanh về phía trước.
"Tớ cầm đồ giúp cho."
Khương diệc Xu đề nghị.
"Không cần, cậu chỉ đường cho tôi, tìm một nơi nào đó yên tĩnh để tâm sự."
Trần Giang Hà nói.
"Sân thể dục phía Bắc."
"Đi."
Trần Giang Hà không nói lời vô nghĩa, nhanh chóng đi tới sân thể dục.
Lúc đến nơi, anh nhìn xung quanh một vòng, thấy cả sân thể dục chỉ có bậc thang ở khu vực kéo cờ là tương đối trống trải, cũng ít người, vì thế nên lập tức đi qua đó, cẩn thận đặt Khương Diệp Xu xuống.
Trần Giang Hà lấy một chai bia từ trong túi ra, kéo nắp, đưa tới trước mặt Khương Diệc Xu, cười hỏi cô:
"Cậu có uống được bia không?"
"Một chút."
Khương Diệc Xu vươn ngón trỏ.
------



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất