Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 74: Bóng Đêm Thật Đẹp, Cậu Cũng Thật Dịu Dàng

Chương 74: Bóng Đêm Thật Đẹp, Cậu Cũng Thật Dịu Dàng


"Tửu lượng ít cũng không sao, có thể uống là được."
Trần Giang Hà đưa chai bia cho cô, sau đó lại tự mình lấy ra một chai khác, uống vài ngụm.
"Khà ~ hương vị không tệ."
Trần Giang Hà nhíu mày.
"Sao thế, bia có vấn đề gì à?"
Khương Diệc Xu hỏi.
"Bia không có vấn đề gì cả, chỉ là không đủ ngon."
Trần Giang Hà bĩu môi nói.
"Vậy, tớ uống chai của cậu, cậu uống chai của tớ đi."
Khương Diệc Xu nhỏ giọng đề nghị.
"Cậu muốn uống chai của tôi?"
Trần Giang Hà ngồi xuống, chủ động ôm lấy cô.
Cơ thể Khương Diệc Xu hơi run lên, vô thức nghiêng mặt nhìn về nơi khác.
"Quay mặt qua đây, nhìn tôi."
Trần Giang Hà trầm giọng nói.
"Ừm."
Khương Diệc Xu hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn anh.
"Buổi tối thật đẹp, cậu cũng thật xinh đẹp, tôi muốn nếm thử một chút hương vị của cậu."
Trần Giang Hà nhỏ giọng nói giống như đang lầm bầm lầu bầu vậy, sau đó anh uống một hớp bia, đột nhiên sát lại gần cô, ôm lấy Khương Diệc Xu, hôn cô.
"A~"
Cơ thể Khương Diệc Xu cứng đờ, cô mở to mắt ngạc nhiên, sau đó nhắm mắt lại.
"Cồn quả nhiên là thứ làm cho người ta váng đầu, ngơ ngác hồ đồ tặng mất nụ hôn đầu tiên của mình."
Trần Giang Hà ngồi trên chuyến xe buýt đêm về trường, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra bộ dạng thẹn thùng, ngây ngô kia của Khương Diệc Xu.
Chỉ có điều lúc trước Trần Giang Hà cũng không quá chú ý, Khương Diệc Xu vậy mà còn có hai cái răng hổ bị ẩn dấu, lúc hôn cô, Trần Giang Hà, kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước kia, hơi bất cẩn một chút đã lập tức bị trừng phạt rồi.
Mãi đến khi xe buýt đến trạm, đi vào cổng trường, đầu lưỡi của Trần Giang Hà vẫn hơi tê tê, cảm giác giống như là miệng ngậm mấy hạt hoa tiêu xanh vậy, nghĩ thầm sau này nếu có làm gì đó với Khương Diệc Xu mà nói, có phải cũng có nguy cơ bị hai chiếc răng nanh nhỏ của cô trừng phạt không?
"Chắc là lúc đó cô ấy sẽ rất ôn nhu, rất cẩn thận, mình hơi nhăn mặt nhíu mày một chút, cô ấy sẽ biết điều mà nhẹ lại một chút, bằng không thì nên dạy dỗ lại cho đường hoàng."
Trần Giang Hà châm điếu thuốc, không nhanh không chậm đi về phía ký túc xá, lần này anh không cần phải hâm mộ đôi uyên ương hoang bên rừng cây nhỏ kia nữa rồi, có hoa khôi Đại học Trung Sơn chống lưng, mỗi bước đi càng có vẻ vững vàng hơn.
"Trần Giang Hà!"
Vừa đến dưới lầu ký túc xá, đột nhiên có hai người xông ra từ chỗ tối, hô to gọi nhỏ dọa cho Trần Giang Hà nhảy dựng.
"CMN, sao lại là hai người."
Trần Giang Hà nhìn kỹ, phát hiện lại là hai tên Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương bày trò, liếc mắt nhìn chung quanh, không có ai khác, trong lòng bình tĩnh lại.
"Không cần nhìn, chúng tôi không phải tới tìm cậu đánh nhau."
Nghiêm Tử Hàng thấy vẻ mặt đề phòng của Trần Giang Hà, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói:
"Một mình đánh không lại cậu, đánh hội đồng thì lại không có nhiều người bằng cậu, nhưng hết lần này đến lần khác cậu CMN còn diễn xuất xuất thần giống như ảnh đế, ông đây công nhận cậu giỏi."
"Công nhận thì phải có thái độ công nhận, nghiến răng nghiến lợi như vậy làm chi?"
Trần Giang Hà cười một hồi, cái gọi là phạm lỗi thì phải biết nhận lỗi, bị đánh thì phải thẳng người, lăn lộn trong trường học, nếu không đủ thực lực thì cũng đừng lên mặt ta đây.
"Đêm hôm khuya khoắt chạy đến dưới ký túc xá ôm cây đợi tôi, chắc là còn có chuyện khác phải không?" Trần Giang Hà thuận miệng hỏi.
"Ừm." Nghiêm Tử Hàng gật đầu, mặt vô cảm nói: "Có thể giúp một việc không, nói đỡ lời với thầy Triệu, để thầy ấy hủy bỏ hình phạt của chúng tôi?"
"Anh đang nhờ vả tôi?" Trần Giang Hà híp mắt, nói: "Với thái độ này của các anh, cớ gì tôi phải giúp các anh?"
Nghiêm Tử Hàng nhướng mày, tức giận nói: "Cậu đã đạt được mục đích của bản thân, chúng tôi cũng bị cậu hại đủ thảm, sao mỗi bên không thể lui một bước? Chỉ cần cậu chịu giúp huỷ bỏ hình phạt, sau này chúng tôi sẽ không tìm cậu gây chuyện nữa."
"Không phải hồi chiều các người còn cứng rắn lắm sao, mới đây mà đã chịu thua?"
Trần Giang Hà nở nụ cười: "Muốn tôi lui một bước cũng được, các anh về lót gối thật cao, rồi động não nghĩ cho kỹ xem, làm thế nào mới có thể nhờ vả người ta làm việc có hiệu quả nhất. Tốt xấu gì cũng là người từng làm cán sự sinh viên ở Đoàn Ủy, chắc trong đầu không đến mức toàn là chất thải chứ?"
"Trần Giang Hà, mày. . ."
Nghiêm Tử Hàng càng tức giận hơn.
"Được rồi, đừng ở đây nói lời vô nghĩa, tôi phải về ký túc xá ngủ."
Trần Giang Hà lười ở đây khua môi múa mép, bước vào ký túc xá, cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu.
"Đã sớm nói là thằng nhóc này sẽ không giúp đỡ mà, tới đây làm gì để tự rước lấy nhục?"
Sau khi Trần Giang Hà đi, Cảnh Thế Cương nãy giờ vẫn luôn không hề hé răng mới trợn trắng mắt xem thường.
"Chỉ có cậu ta mới có thể giúp huỷ bỏ xử phạt, không tìm cậu ta thì tìm ai?"
------



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất