Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 75: Hả, Đùa Bỡn Thân Thể Cậu?

Chương 75: Hả, Đùa Bỡn Thân Thể Cậu?


Nghiêm Tử Hàng hít sâu một hơi, nén cơn giận trong lòng xuống, nói tiếp: "Tuy rằng vừa rồi cậu ta không đồng ý, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn một chút hy vọng, dù thế nào cũng phải huỷ bỏ xử phạt, nếu không học xong không lấy được bằng tốt nghiệp, thì xem như đi học đại học mấy năm nay thành công dã tràng."
"CMN, càng nghĩ đến việc này ông đây càng tức, rõ ràng hai chúng ta mới là người bị hại, vì sao người bị xử phạt lại là chúng ta."
Cảnh Thế Cương tức giận đến mức muốn đấm vào tường:
"Tôi thậm chí còn hoài nghi hôm đó cậu ta đánh nhau với chúng ta chính là cố ý bày mưu hãm hại chúng ta."
"Cũng trách bản thân chúng ta bất cẩn. Thôi bỏ đi bỏ đi, đánh không lại, mắng không lại, diễn cũng không lại, đơn giản là tài không bằng người, không chấp nhận được cũng phải chấp nhận."
Nghiêm Tử Hàng nói trúng điểm mấu chốt, sau đó quyết định nói: "Đi về thôi, nghĩ xem phải đối phó với tên nhóc này như thế nào."
. . .
Trần Giang Hà trở về ký túc xá, vừa đến cửa chợt nghe thấy âm thanh tiếng Nhật khó nghe phát ra, nói thầm trong lòng lão Lưu này đúng là quá trâu bò, vậy mà có thể xem một bộ phim điện ảnh liên tục mấy giờ đồng hồ.
Vì tránh trường hợp xấu hổ như lần trước đụng phải Vương Viễn Bằng và bạn tình của cậu ta, Trần Giang Hà đặc biệt ở bên ngoài gõ vài cái lên cửa, nghe thấy bên trong có tiếng bước chân truyền ra, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Sau khi vào cửa, Trần Giang Hà nhướng mày, cừ thật, gian phòng sáu người hơn mười thước vuông, nhưng lại nhét được mười lăm mười sáu người, ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây lấy cái bàn học nho nhỏ của Lưu Đống Lương đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.
"Lớp trưởng."
"Lớp trưởng."
Trần Giang Hà vừa vào, đoàn người đều cười hì hì chào hỏi anh, có mấy nam sinh da mặt tương đối mỏng, chân đã chà qua chà lại dưới sàn, chuẩn bị chuồn mất.
"Các cậu muốn làm gì thì làm đi, không cần băn khoăn, chỉ cần thân thể chịu được, xem một chút phim giáo dục cũng rất tốt."
Trần Giang Hà là một người thấu tình đạt lý, thân là lớp trưởng, trong lòng anh hiểu rõ chuyện nào nên và chuyện nào không nên quản.
"Giang Hà, cậu lại đây cùng xem đi, mấy bộ phim tôi vừa tải xuống này cực kỳ dữ dội."
Lưu Đống Lương quay đầu bắt chuyện với Trần Giang Hà.
"Đêm nay tôi hơi bực bội, tạm thời không xem."
Trần Giang Hà cười từ chối, ánh mắt lóe lên, thấy Vương Viễn Bằng nằm ở trên giường, hai mắt nhìn chòng chọc vào ván giường của giường trên, bộ dạng như kiểu sống không còn gì đáng để luyến tiếc nữa.
"Không phải cậu đi ra ngoài thuê phòng sao, sao về nhanh vậy?"
Trần Giang Hà đi đến bên giường Vương Viễn Bằng, đưa một điếu thuốc cho anh ta.
Vương Viễn Bằng không nhận, chỉ ngồi dậy, cúi đầu ủ rũ cứ như gà trống bị thiến vậy, một hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Tam ca, hai ta đi ra ngoài tâm sự đi."
"Được." Trần Giang Hà gật đầu.
Hai người đi ra ký túc xá, tới cuối hành lang, Vương Viễn Bằng xoay người lại, nói với Trần Giang Hà: "Tôi bị Lâm Tư Tề đùa bỡn."
"Ừm?" Mí mắt Trần Giang Hà giật vài cái, hỏi: "Đùa bỡn như thế nào?"
"Cô ta tán gẫu trên QQ với tôi rất nhiệt tình, ngắn ngủn vài ngày tình cảm nhanh chóng tăng lên, đêm nay hẹn cô ta đi ra ngoài thuê phòng, cô ta đồng ý ngay, còn chủ động đi khách sạn thuê phòng rồi chờ tôi."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi vào gian phòng đó mới phát hiện, người hẹn hò với tôi căn bản không phải Lâm Tư Tề, mà là người có danh tiếng tệ nhất ký túc xá nữ Lí Nhược Nam." Vương Viễn Bằng vỗ vỗ hai má, buồn bực không ngớt.
"Lí Nhược Nam?"
Trần Giang Hà cũng kinh ngạc, anh thấy cái tên quen quen, hình như là nữ sinh xấu nhất trong vòng năm khóa của Đại học Tài chính Quảng Đông, độ thảo luận về cô ta trên diễn đàn trường rất cao.
Hành vi này của Lâm Tư Tề quả thật có hơi quá đáng .
"Tôi thật sự ghê tởm muốn chết, ngoại hình xấu, có râu mép, chân thối thì thôi đi, còn CMN đánh rắm, tôi chỉ vào phòng có hai mươi giây ngắn ngủi, mà cô ta đã phóng lốp ba lốp bốp hơn mười tiếng rắm vang dội."
"Rắm đã vang thì thôi đi, quan trọng nhất là còn thối nữa, giống như hố xí."
Vương Viễn Bằng nói xong lời cuối cùng, mặt cũng tái đi.
"Khỉ gió, cậu mau câm miệng." Trần Giang Hà cũng chịu không nổi.
"Haiz, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, Lâm Tư Tề trông thì có vẻ ngọt ngào, nhưng thực ra lại ác độc, Tam ca, sau này cậu cũng phải cẩn thận một chút, đừng để trúng kế của cô ta." Vương Viễn Bằng ai oán rất nhiều, còn thiện ý nhắc nhở Trần Giang Hà.
"Tôi sẽ tự biết đúng mực."
Trần Giang Hà nâng tay vỗ vỗ vai anh ta, nói: "Chính cậu cũng bớt bớt lại đi, thường đi cạnh bờ sông, nào có chuyện giày không ướt(1)."
1. Thường đi cạnh bờ sông, nào có chuyện giày không ướt: ý như câu đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Vương Viễn Bằng gật đầu: "Có bài học lần này, xem như tôi đã hoàn toàn hiểu thấu Lâm Tư Tề, đã đùa bỡn tình cảm của tôi như chó Nhật thì chớ, còn tìm một con nhỏ xấu đến cùng cực đùa bỡn thân thể của tôi."
"Hả, đùa bỡn thân thể cậu?"
------



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất