Chương 13 -
Mà Diệp Đông và Diệp Nam theo chị gái chơi trò đếm số chán rồi.
Diệp Đông năn nỉ: "Chị, chúng ta ra ngoài chơi đi, em muốn đi bắt ve rồi."
"Em muốn đi bắt cá." Diệp Nam chê trời nóng, muốn đi bắt cá nhân lúc nghịch nước.
Trong trấn có vài hồ nước, đều là hồ nước do nhà họ U đào đất lúc lấp đất xây nhà đào thành, nước bên hồ rất nông, vừa tới mùa hè đã có rất nhiều đứa trẻ tới bên hồ bắt cá.
Trẻ con nghịch nước rất nhiều, thời này phần lớn trẻ em đều là nuôi thả, có người lớn quản rất chặt chẽ, không cho con tới bên hồ chơi, có người vốn không quản con cái, mặc con chơi bên ngoài, lúc ăn cơm mới gọi một tiếng, bé trai đùa giỡn bên hồ rất nhiều.
Diệp Hoan nghĩ ngợi, trời nắng nóng, chạy khắp nơi bắt ve rất nóng, đi bắt cá cũng sẽ rất nóng, nhưng ve lột vỏ rồi không có tác dụng gì lớn, chi bằng đi bắt cá, quay về còn có thể bảo mẹ nướng thành cá khô ăn.
Cuối cùng Diệp Hoan đưa ra quyết định: "Chúng ta đi bắt cá đi, lấy công cụ theo."
Công cụ chính là một cái thùng sắt nhỏ đựng cá, còn có hai món thần khí bắt cá dùng nhựa từ hộp đồ hộp làm thành, và vụn màn thầu dụ cá cắn câu, một mẩu nhỏ màn thầu đủ dùng rồi.
Loại thần khí bắt cá này rất nhiều trẻ con đều có, rất đơn giản, có thể tự chế tạo. Chỉ là cắt nhựa cứng thành hình cái phễu, miệng phễu một bên lớn một bên nhỏ, miệng phễu lớn rộng hơn miệng hộp đồ hộp một chút, sau đó dùng sợi sắt cố định miệng phễu lớn ở trên ren của hộp đồ hộp, nhét miệng phễu nhỏ vào trong hộp đồ hộp, như vậy có thể chế tạo thành công.
Loại thần khí bắt cá này chỉ có thể bắt được cá nhỏ dài cỡ ngón tay, miệng phễu rất nhỏ, cá bị thức ăn dụ chui vào bên trong, liền không chui ra được.
Diệp Đông Diệp Nam tìm thần khí bắt cá ra, Diệp Hoan vào trong nhà lấy một mẩu màn thầu nhỏ. Cô ra ngoài xem, phát hiện Diệp Nam đã tìm lưới bắt cá ra rồi.
Nam Nam quá đề cao ba chị em họ, cho rằng lấy lưới là có thể bắt được cá lớn sao?
Diệp Hoan vẫn hỏi một câu: "Nam Nam, sao em lại mang theo lưới?"
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Diệp Hoan, Diệp Nam vui vẻ đáp: "Chị, em muốn bắt cá lớn!"
Diệp Hoan muốn nói với em trai: Nguyện vọng tươi đẹp, hiện thực tàn khốc, cá lớn thật sự không dễ bắt.
Thực ra lưới là đồ cha hay dùng. Diệp Trường Vinh khi rảnh sẽ mang lưới đến bên sông bắt cá lớn, cũng không phải lần nào cũng có thu hoạch.
Diệp Hoan nhìn những thứ nên mang đã mang, không nên mang cũng mang theo rồi, vẫy tay nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Diệp Đông xách thùng sắt nhỏ, bên trong đựng thần khí bắt cá; Diệp Đông khiêng lưới dài, ba chị em ra ngoài, Diệp Hoan đi ở cuối cùng phụ trách khóa cửa.
Vào lúc này, người nhà họ Kỷ đi tới, vừa thấy trang bị của ba chị em, có thể đoán được họ muốn đi bắt cá.
Vừa nghĩ tới bên hồ nguy hiểm, Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song khó tránh khỏi lo lắng khuyên vài câu.
Kỷ Chấn Hoa cười híp mắt chào hai bé trai: "Các cháu đi bắt cá sao?"
Diệp Đông thẳng thắn, không phòng bị đáp: "Đúng ạ, chị dẫn bọn cháu đi."
Chị gái, cô bé đang khóa cửa kia sao? Cô bé này không lớn nhưng gan không nhỏ, thế mà lại dám dẫn hai em trai đến bên hồ bắt cá. Kỷ Chấn Hoa định đợi lát nữa nói chuyện đàng hoàng với cô bé, bên hồ nguy hiểm, trẻ con tránh xa mới tốt.
Người nhà họ Kỷ lần đầu tới, còn chưa nghe nói danh tiếng vang vọng của ba đứa trẻ sinh ba. Kỷ Chấn Hoa nhìn bé gái cao tầm cỡ cặp sinh đôi, còn tưởng cô bé là chị họ của nhà họ hàng của cặp sinh đôi, bằng tuổi với cặp sinh đôi, nhưng sinh nhật của cô lớn hơn.
Kỷ Chấn Hoa hoàn toàn không ngờ ba đứa trẻ trước mắt là sinh ba, cô bé cũng là một đứa trẻ trong đó.
Diệp Nam lại không đi lên bắt chuyện, cảnh giác nhìn chú cười thâm hiểm. Bên cạnh chú này có dì và con, chắc không phải là bắt trẻ con chứ? Diệp Nam thầm suy nghĩ, vẻ mặt không hề thả lỏng.
Cha nhiều lần căn dặn họ, đừng nói chuyện với người lạ, càng không được ăn đồ của người lạ. Bởi vì người lạ có thể là bọn bắt trẻ con, bắt trẻ con đi sau đó bán, không gặp được cha mẹ nữa.
Tuy Diệp Nam chưa từng thấy bọn buôn người, nhưng cậu không quên lời căn dặn của cha.
Lâm Nghi Song bổ sung: "Bên hồ nguy hiểm, các cháu quá nhỏ, đừng đến bên hồ chơi. Cha mẹ của các cháu đâu?"
Sao người lớn không quản con cái, để con tới bên hồ chơi, quá nguy hiểm rồi!
Diệp Đông không biết nên trả lời câu hỏi của dì này thế nào. Cha mẹ không có nhà, cậu không muốn nghe người khác thuyết giáo, muốn đến hồ chơi.
Diệp Hoan nghe thấy có người lạ nói chuyện, vỗ vỗ hai cái đã khóa xong cổng, treo chìa khóa lên cổ, xoay người tới.