Chương 429: Nguồn gốc của mọi tội lỗi (1)
Trong nháy mắt Thạch Phong đang do dự, một nhánh phi tiễn đã bắn thẳng tới gáy hắn.
Thạch Phong phản ứng cực nhanh, vung Thâm Uyên Giả lên, chém bay một tiễn này, nhưng ngay sau đó lại mấy chục mũi tiễn bay tới.
Thạch Phong Cấp bậc đã đạt tới cấp 34, các thuộc tính lại đề thăng không ít, bất kể là tốc độ hay lực lượng, đều hơn xa lúc trước, bước chân sải ra, vung song kiếm, thoải mái né tránh mũi tên bay tới, nhất nhất chém gãy mũi tên không thể né tránh.
- Không có thời gian.
Thạch Phong quyết định đánh cuộc một phen, lao thẳng tới vị trí của thẳng tới kiếm.
Nhiều vật phẩm như vậy, chỉ độc có thạch kiếm này là dẫn tới sự chú ý của hắn, khẳng định là có nguyên nhân gì đó, một khi đã như vậy thì dứt khoát cứ tin vào trực giác của mình.
Ngay khi Thạch Phong nhặt thạch kiếm lên, mọi người cũng đều vây tới, ai nấy giống như sói đói, nhe răng nhếch miệng, hung thần ác sát, hận không thể nuốt sống Thạch Phong.
- Hắc Viêm, lần này ngươi đừng hòng chạy trốn, thức thời thì giao ra tất cả đồ rơi ra và trang bị của ngươi.
Duy Ngã Độc Cuồng nhìn Thạch Phong đã bị bao vây từng gầng, lên tiếng cười nói.
Lần vây giết này không giống như lần trước, nơi này không có rừng cây, xung quanh cũng toàn là người, cho dù Thạch Phong có mọc cánh cũng đừng hòng chạy thoát.
- Hắc Viêm hội trưởng, hiện tại ngươi chính là hồng danh, ở Bạch Hà Thành giết nhiều người chơi như vậy, nếu ngươi chết, trừng phạt tử vong không phải là nhẹ, dứt khoát giao tất cả đồ rơi ra cho ta đi, ta bảo vệ ngươi rời khỏi, thế nào?
Xích Vũ Cấp tốc tiếp cận nhỏ giọng mật đạo, có điều không dừng động tác bước chân.
Thạch Phong liếc Xích Vũ vừa ám mật cho hắn, ném ra một ánh mắt ngu ngốc và khinh bỉ.
Hiện tại ước chừng có cả ngàn người chơi đồng thời hắn kỹ năng về phía hắn, chỉ dựa vào Xích Vũ mà muốn bao vây hắn rời khỏi, đó căn bản chính là người si nói mộng, sở dĩ Xích Vũ nói như vậy chỉ là muốn hắn chủ động tới gần, sau đó thừa cơ kết thúc hắn, tiện nhặt đồ rơi ra mà thôi.
Loại thủ đoạn nhỏ này, lừa một tiểu hài tử thì được, muốn lừa hắn, đợi qua mười năm nữa đi.
- Hắn không ngờ không mắc mưu?
Xích Vũ thấy Thạch Phong ném ra ánh mắt khinh bỉ, trong lòng hơi giật mình.
Hắn đích xác là muốn lừa Thạch Phong tới, sau đó kích sát Thạch Phong, càng tiện cướp đoạt vật phẩm.
Con người chỉ cần lâm vào trong tuyệt vọng, cho dù là ánh sáng hy vọng nhỏ bé nhất cũng sẽnắm chặt lấy, cái này có thể nói là một loại bản năng, Xích Vũ chính là lợi dụng điểm này, cho dù rất nhiều người biết rõ bị lừa, vẫn sẽ lựa chọn đi tới.
Nhưng Thạch Phong thì sao?
Hiện tại xung quanh Thạch Phong toàn là người chơi, có ước chừng mấy vạn đôi mắt đang nhìn chằm chằm, xung quanh lại chật như nêm cối, đừng nói một người chơi, ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay ra được.
Có thể nói hoàn toàn là lâm vào trong tuyệt cảnh, không có chút hy vọng có thể đào thoát.
Đối mặt với uy thế che trời phủ đất như vậy, tâm trí của người thường đã sớm không chịu ngồi mà ngã xuống, cho dù đổi thành Xích Vũ, hắn cũng không dám bảo đảm sẽ không bị ảnh hưởng, chỉ là ngàn người chỉ trích cũng không phải là người thường có thể thừa nhận, càng không cần phải nói mấy chục vạn đôi mắt đằng đằng sát khí đang nhìn hắn, nhưng Thạch Phong không chỉ không chịu một chút ảnh hưởng, còn rảnh ném ánh mắt khinh bỉ cho hắn.
Xích Vũ cũng hoài nghi Thạch Phong có phải người hay không, không ngờ có thể bình tĩnh đến mức như vậy.
- Có điều cho dù ngươi không mắc mưu, ngươi cũng không bất kỳ cơ hội đào tẩu nào đâu.
Tuy Xích Vũ cảm khái, nhưng tâm muốn giết Thạch Phong lại không thay đổi.
Chỉ thấy trên khu vực Thạch Phong đứng, từng đạo mưa lửa và mũi tên xuống, che trời phủ đất, cho dù Thạch Phong hiện tại là cấp 34, có lực áp chế cấp bậc rất lớn, nhưng lại không thể sống sót.
Không có một ai hoài nghi Thạch Phong có thể sống sót rời khỏi.
Nhưng hành động Thạch Phong làm ra lại động khiến tất cả mọi người cảm thấy khó hiểu.
Vào thời khắc mấu chốt này, hắn không ngờ mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, còn nhặt đồ rơi trên mặt đất, ném một kiện hai kiện vào trong ba lô, hoàn toàn là bộ dạng thèm tiền tới không muốn sống.
Không ít người chơi nhìn thấy hành động như vậy đều tỏ vẻ khó hiểu.
- Chẳng lẽ Hắc Viêm cho rằng mình có thể thoát được sao?
- Hắc Viêm sẽ không cho rằng chỉ cần cất vào trong ba lô thì sẽ không bị rơi ra chứ.
Nhưng Thạch Phong lại đang cười nhạt, căn bản mặc kệ ma pháp đang công kích tới.
Sau đó từng đợt ma pháp và mũi tên hạ xuống, trong phạm vi 20 mét bên cạnh Thạch Phong lập tức biến thành một mảng núi băng biển lửa, mà người chơi trong phạm vi 20 mét không ai may mắn thoát khỏi, đều biến thành tro bụi, bao gồm cả Thạch Phong cũng không ngoại lệ.
- Ha ha ha, Hắc Viêm, ngươi cũng có hôm nay à.
Duy Ngã Độc Cuồng nhìn Thạch Phong đã biến thành tinh quang, cười ha ha, tuy không phải tự tay hắn giết, có điều thần thoại bất tử của Hắc Viêm lại bị phá như vậy, nếu truyền ra thì khẳng định sẽ trở thành chuyện cười của Thần Vực.
Hội trưởng Hắc Viêm của Linh Dực Công Hội, không ngờ bởi vì tham tài mà chết oan chết uổng, còn gì dám châm chọc hơn điều này.
- Không đúng, tuy Hắc Viêm đã chết, nhưng đồ hắn nhặt đi lại không có cái nào rơi ra.
Một người chơi nhãn lực vô cùng tốt đột nhiên cả kinh nói.
Được người chơi này nhắc nhở, mọi người mới phát hiện.
Đúng như người chơi đó nói, Hắc Viêm đích xác đã bị tiêu diệt, nhưng vật phẩm trên mặt đất lại không tăng thêm, ngược lại là ít đi mấy món.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ đồ Cơ Giới Đồ Lục Giả rơi ra chỉ cần để vào trong ba lô thì không cần phải giữ hai tiếng à?
Duy Ngã Độc Cuồng cũng ngây ra, hai mắt nhìn chằm chằm chỗ Thạch Phong chết đi, nhưng hắn có nghĩ vỡ cả đầu cũng không biết là có chuyện gì.