Chương 18.2: Nằm mơ cũng nhớ.
Cậu ta là ông vua toàn năng, chơi game, chơi bóng rổ, ngủ nướng, trèo tường, phạm nội quy trường học như cơm bữa!
Gần như chuyện gì học sinh xấu làm là cậu ta đều làm hết!
Nhưng mà, người ta chơi game hay, đánh bóng rổ giỏi, quan trọng là thành tích học tập vẫn trâu bò!
Ba năm cấp ba, Diệp Cẩn trải qua rất ung dung, cuộc sống cứ phải gọi là sống động, nhưng thành tích lại chưa bao giờ lọt khỏi top 5 khối!
Khiến cho một đám học sinh phải đỏ mắt ghen tị!
Đây chính là Diệp Cẩn!
Cố Vân Tịch rời khỏi căn tin, Tưởng Hân Lôi và Lương Sơ Hạ đi theo sau cô, kích động đến mức toàn thân run rẩy, điên cuồng gào thét Vân Tịch quá ngầu!
Ngầu lòi!
“Vân Tịch!
Vân Tịch!”.
Tưởng Hân Lôi kích động xông tới nắm tay cô, vẻ mặt si mê: “Vân Tịch, cậu là thần tượng của mình, mình quyết định rồi, sau này mình sẽ nhập hội với cậu, ui ngầu muốn chết!”.
“Phụt…”.
Lương Sơ Hạ phụt cười, ngày hôm nay cô ấy cũng rất kinh ngạc, rất kích động, cô ấy không ngờ Vân Tịch lại làm như vậy ở trường, thế mà lại có thể phản kích một cú tuyệt đẹp!
Hahahaha!
Chỉ cần những lời ở căn tin hôm nay được lan truyền thì chẳng mấy chốc, danh tiếng của Cố Vân Tịch ở trường sẽ đảo ngược.
Học sinh mà!
Đều ở thời kỳ phản nghịch, có rất ít người thật sự hư hỏng!
Hầu hết đều là hóng hớt, căn bản không hề có lập trường chân chính, trước đây thấy bọn họ giẫm đạp Cố Vân Tịch ở trong nhóm vậy thôi, nhưng chỉ cần Cố Vân Tịch làm ra chút chuyện lớn, thái độ của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đảo ngược!
Cố Vân Tịch quay đầu, hé miệng cười, khí chất vẫn lạnh lùng, nhưng nụ cười lại thêm phần rực rỡ: “Mình chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, ngầu chỗ nào?”.
Tưởng Hân Lôi: “…”.
“Đúng đúng đúng!
Chính là ăn ngay nói thật, hay cho câu ăn ngay nói thật, hahahaha!”.
Ba người vui sướng về ký túc xá nghỉ trưa!
Tưởng Hân Lôi kích động ngủ không được, một mực thâm nhập vào các nhóm, vì mấy câu nói của Cố Vân Tịch vừa rồi mà các nhóm lớn của trường bây giờ lại náo nhiệt lên!
Cố Vân Tịch lại không quan tâm, trước khi làm là cô đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì rồi!
Lúc này cô đang ngồi trên giường nói chuyện phiếm với Lục Hạo Đình!
Cố Vân Tịch: “Đang làm gì thế?”.
Tin nhắn gửi đi, chờ trong chốc lát Lục Hạo Đình mới trả lời: “Mới ăn cơm về, em thì sao?”.
Thật ra giờ này, Lục Hạo Đình đang nhân thời gian nghỉ trưa để…điên cuồng chùi nhà!
Đây là phòng của anh trong khu gia quyến, năm ngoái khi mới xây dãy nhà này, anh muốn một phòng ở đây, để thuận tiện Vân Tịch hoặc là bạn bè của anh đến đây ở.
Chẳng qua Vân Tịch chưa bao giờ tới, con nhóc kia tránh anh cực kỳ dữ dội!
Còn anh, bình thường phần lớn thời gian đều bận làm việc, phòng này không có ai, anh cũng rất ít trở về.
Ký túc xá nằm ở vị trí rất thuận tiện, nhưng bây giờ khác rồi.
Hôm qua khi anh đi, Vân Tịch nói quốc khách sẽ đến chỗ anh chơi, vậy nên anh đương nhiên phải quét dọn căn phòng này thật sạch rồi.
Cô nhóc kia rất thích sạch sẽ, anh phải dọn dẹp nơi này để Vân Tịch tới là vào ở luôn.
Cố Vân Tịch không biết Lục Hạo Đình đang làm gì, bởi vì anh đang nghỉ trưa, nên trả lời: “Em cũng vừa ăn cơm xong, nghỉ ngơi ở ký túc xá”.
Sau đó cô lại hỏi một câu: “Có nhớ em không?”.
Gõ xong mấy chữ này, Cố Vân Tịch dựa vào đầu giường, cười híp mắt chờ anh trả lời, cô nghĩ, anh Hạo Đình thấy câu này thì sẽ phản ứng thế nào đây?
Lục Hạo Đình thấy câu này thì sửng sốt một lúc lâu!
Anh rõ ràng nhìn thấy sự thay đổi của Cố Vân Tịch, mặc dù không biết vì sao, nhưng anh biết cô nhóc này khác với trước kia!
Một câu nói vô cùng thân thiết lại mang ý trêu đùa như vậy, thế mà lại khiến lòng anh không khỏi tuôn ra niềm vui sướng, anh khựng lại một lúc lâu rồi trả lời một câu… Bên kia Cố Vân Tịch đang chờ xem anh sẽ trả lời thế nào, chẳng mấy chốc, trên điện thoại hiện lên một dòng chữ… “Nằm mơ cũng nhớ!”.
“Phụt…khụ khụ…”.
Cố Vân Tịch đang uống nước, xem xong câu này là phun nước ra, sặc không nhẹ…
C57 -