Chương 47.2: Còn không bằng ăn em!
Bánh khoai tây này cũng không có nhiều nguyên liệu đặc biệt!
Sao có thể ngon đến thế chứ?
“Đại ca của cậu hơn kén, nên tôi đặc biệt học làm.” Lưu Tinh Trì: “…” Mới sáng sớm đã cho ăn cẩu lương rồi sao?
Nhìn thấy khóe miệng đại ca cười cười, Lưu Tinh Trì cũng không nói gì cuối đầu ăn cơm.
Chẳng trách Lục Hạo Đình thương yêu Cố Vân Tịch như thế, anh ta mà có cô vợ như thế cũng sẽ đặt trên đầu quả tim thôi.
Hai người đều làm lính, sức ăn rất lớn, Cố Vân Tịch biết lượng ăn của hai người nên làm nhiều hơn không ít, không ngờ chẳng được mấy chốc mà nồi cơm đã gần thấy đáy.
Lúc Giang Minh Hàn đi ra, nhìn trên dĩa chỉ còn xót lại hai cái bánh khoai tây đáng thương, mà Lục Hạo Đình còn vừa hay đưa tay ra cầm lấy thêm một cái.
Giang Minh Hàn: “….” Anh ta cũng chỉ đi rửa mặt đánh răng một lát thôi, nhiều nhất là 5 phút, vừa rồi rõ ràng anh ta thấy trên bàn đều tràn đầy đồ ăn, ít nhiều gì cũng hơn 20 cái bánh?
Nó đi đâu hết rồi?
Mới sáng sớm mà ăn nhiều như thế?
Giang Minh Hàn ngơ ngơ ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh khoai tây đưa lên miệng cắn một cái, sững sờ!
Vội cắn thêm mấy cái, tời ơi!
Ngon quá!
Vừa mới ăn được một miếng mà kết quả đĩa đã không còn cái nào!
Khóe miệng Giang Minh Hàn giật giật, chẳng trách hai người ăn nhiều như thế!
Cố Vân Tịch vừa hay từ phòng bếp đi ra cầm mấy cái bánh khoai tây còn xót lại ra, chuẩn bị để cho Lục Hạo Đình đem về căn cứ ăn.
Giang Minh Hàn nhìn thấy vội nuốt nuốt nước miếng: “Cho tôi hai cái đi.” “Gọi chị dâu!” Lục Hạo Đình giọng điệu không tốt lên tiếng.
“Chị dâu!” Giang Minh Hàn sảng khoái kêu lên.
Cố Vân Tịch: “…” Hôm qua còn cứng họng nói ghét cô, mới sáng sớm vì mấy miếng bánh khoai tây mà nghe lời như thế, Giang thiếu à, anh có tiết thao không đấy?
Trừng mắt một cái, cô cũng không nói gì cho anh ta mấy cái, sau đó đem những cái còn lại bỏ vào hộp.
“Em còn làm thêm một ít, anh đem về căn cứ ăn đi.” Đồ trong không gian không dể bị hư, cho dù trời nóng thế này thì bánh khoai tây để một hai ngày cũng không bị hư.
Tổng cộng chắc khoảng hơn 20 cái, lấy sức ăn của Lục Hạo Đình, cũng đủ cho anh ăn hai bửa.
Lại thu dọn một số thứ bỏ vào túi của anh, rồi nói: “Manh theo thì nhất định phải ăn đó!
Đừng có quên, sau này thành thoái quen thì mỗi ngày ăn một hai cái!” Lục Hạo Đình thấy Cố Vân Tịch chuẩn bị trái cây cho anh, “Đồ mang theo lần trước còn chưa ăn hết.” Lần trước mang theo hai thùng, giờ mới qua có hai ngày thì anh làm sao mà ăn hết được chứ?
Cố Vân Tịch liếc anh một cái: “Có phải anh không ăn không?” Lục Hạo Đình không nói.
Lục Hạo Đình nhướng mày: “Ăn trái cây có tác dụng đẹp da, anh Hạo Định, anh phải ăn nhiều một chút, bình thường không chăm sóc tốt bản thân, qua mấy năm nữa em sẽ gọi anh là chú.” Sắc mặt của Lục Hạo Đình lập tức trầm xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Cố Vân Tịch, nghiến răng nói: “Anh không già!” Lưu Tinh Trì: “…” Giang Minh Hàn: “…” Cố Vân Tịch cười một cái, cảm thấy Lục Hạo Đình thật là đáng yêu, sau đó thuận tay đút cho anh một trái nho, ngón tay chạm vào khóe môi anh, anh thuận thế cắn hai cái!
Thật dịu dáng!
Thật mịn màng!
“Có ngon không?” Cố Vân Tịch híp mắt hỏi.
Lục Hạo Đình khí thế liền xẹp mất.
Đôi mắt anh nhìn những trái cây mọng nước và mềm mại trong túi, rồi nhìn làn da trắng trẻo và căng mọng của Cố Vân Tịch.
Làn da của Cố Vân Tịch đẹp như thế, có phải là vì thường ngày hay ăn trái cây hay không?
Lục Hạo Đình nhìn Cố Vân Tịch, ăn trái cây?
Còn không bằng ăn em?
Không phải cũng đều căng mọng hay sao?
C111 -