Chương 47: Để cho anh uống máu (1)
Nhưng hiện tại anh lo lắng nhất chính là chủ nhân đi đâu, anh chỉ là ra ngoài chậm một bước, sao lại không thấy bóng dáng chủ nhân?
Đột nhiên trên mặt đất giơ lên một bàn tay, chỉ thấy một người đàn ông hô một tiếng, “Anh Diêm, anh mau đi tìm chủ nhân, chủ nhân rời đi rồi!”
“Rời đi? Không tốt!” Diêm Lâm cả kinh, cũng hoàn toàn không màng đau nhức trên người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa biệt thự, lúc này mới phát hiện cửa biệt thự đang nằm an tĩnh trên mặt đất.
Diêm Lâm tưởng tượng đến hậu quả để chủ nhân rời đi, anh liền nghĩ mà sợ, lập tức thả ra tin tức kêu tất cả người ở Kỳ trạch đều xuất động, mạnh mẽ tìm kiếm chủ nhân, tối nay chú định là một đêm không ngủ!
Tô Lạc Ương hàn huyên với ba người Khương Vũ trong chốc lát, lúc sau làm thêm một đống bài tập vượt qua sức chịu đựng, hiện tại đã rất mệt, kêu dì Thu tùy tiện an bài cho đám người Khương Vũ liền trở về phòng của mình.
Tô Lạc Ương tắm rửa xong liền chuẩn bị ngủ, mới vừa tắt đèn nằm trên giường, đột nhiên mép giường xuất hiện một bóng người, bóng người đứng ngược ánh trăng nên không thấy rõ mặt, Tô Lạc Ương trực tiếp bị dọa đến tim gan run lên.
Mẹ ơi, đây, đây là thứ gì?
Kỳ trạch sẽ không còn có thứ như ma quỷ đi, trước kia có lẽ cô sẽ không tin truyền thuyết ma quỷ gì đó, nhưng loại chuyện sống lại này còn có thể xảy ra, thứ ma quỷ này thật đúng là nói không chắc!
Tô Lạc Ương thấy bóng người đứng ở trước giường không nhúc nhích, cô run rẩy sờ soạng cây đèn bên cạnh, ở ngay khi cô sắp sờ đến đèn, bóng người đột nhiên di động.
Bóng người kia đột nhiên bổ nhào vào trên người Tô Lạc Ương, hai tay nắm chặt tay Tô Lạc Ương đè ở một bên, tay đột nhiên bị giam cầm, trái tim Tô Lạc Ương lộp bộp nhảy dựng.
Đang muốn thét chói tai hô to, đột nhiên trên tay truyền đến lạnh lẽo làm cô đoán được người đến là ai, Tô Lạc Ương đối diện đôi mắt khiếp người trong đêm tối, tim gan run rẩy nói, “Kỳ, Kỳ Mặc Trần! Không phải anh nói đêm nay không trở lại sao?”
Nhưng mà trả lời cô là một mảnh tĩnh mịch, người đàn ông giam cầm đôi tay cô cũng không có động tác, Tô Lạc Ương nghi hoặc, sao người đàn ông này lại không nói lời nào?
“Kỳ Mặc Trần?” Tô Lạc Ương thử dò xét gọi một tiếng, trả lời cô vẫn là trầm mặc!
Không được, tư thế này có chút nguy hiểm, người đàn ông này cứ không nói lời nào như vậy, cô cần thiết nghĩ cách thoát khỏi giam cầm của người đàn ông này!
Nếu hét lên đã vô dụng, vậy, ngữ khí mềm nhẹ mang theo ủy khuất lượn lờ ở bên tai người đàn ông, “Kỳ Mặc Trần, anh siết đau tôi, anh mau thả tôi ra!”
Người đàn ông vốn giam cầm cô, giãy giụa ở đáy mắt càng là muốn cắn nuốt anh, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói mềm nhẹ hơi mang theo ủy khuất làm đầu óc anh rõ ràng hơn không ít!
Người đàn ông há miệng thở dốc, tay nắm Tô Lạc Ương không nhịn được nới lỏng, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp lại mang theo ẩn nhẫn vang lên bên tai Tô Lạc Ương, “Lạc, Lạc Ương!”
Tô Lạc Ương nghe thấy người đàn ông đáp lại cô, hơn nữa cũng đã buông lỏng tay cô, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhanh chóng tránh thoát từ trong tay Kỳ Mặc Trần, một bàn tay khác đặt lên vai Kỳ Mặc Trần cứng rắn ấn nằm anh nghiêng ở trên giường!
C67 -