Chương 37.3: Phỉ thúy tím cực phẩm
Ông ta đã mài một lớp mỏng bên ngoài, khối đá lại lộ ra màu tím, ông ta đã cẩn thận mài hơn nửa tiếng đồng hồ mới mài được hết lớp đá thô bên ngoài, lộ ra một khối phỉ thúy tím to bằng quả bóng, dưới ánh nắng nó phát ra ánh sáng màu tím làm mê đắm lòng người, trông kích thước có lẽ khối đá nặng chừng hai ba ký!
Không ít người tràn ngập vẻ mê đắm trong ánh mắt, cho dù là một cửa hàng bán đá thô có tiếng, trong một năm cũng không thường gặp được loại phỉ thúy cực phẩm này. Lão Dư đã cười tít mắt, cửa hàng bán đá thô cần có danh tiếng, hôm nay ở cửa hàng của ông ta đã cắt được phỉ thúy tím cực phẩm, ngày mai chắc chắn sẽ có thêm nhiều người nghe tiếng mà đến đây mua đá thô, dù sao thì ở cửa hàng của ông ta có những khối đá được khai thác cùng một mỏ khoáng sản!
"Cô có bán khối phỉ thúy tím này không?"
Những người sành sỏi trong đám đông biết cô gái trẻ ăn mặc thời thượng này là chủ nhân của khối phỉ thúy tím này, nên đã có người nóng lòng hỏi, khối phỉ thúy tím cực phẩm có chất lượng và độ trong suốt tốt như vậy rất đáng để mua lại!
Đường Tĩnh Vân đã lắc đầu, "Thật xin lỗi, tôi có người quen làm trong ngành đá quý, nếu ông ấy muốn mua thì tôi sẽ ưu tiên bán cho ông ấy." Cô nói với người đàn ông đứng trong đám đông với vẻ mặt nghiêm túc, "Chú Vương, chú có hứng thú không?"
Rõ ràng đây là Vương Chính Vinh và Vinh Kiều đã rời đi khi nãy, Vinh Kiều lúc này vô cùng kinh ngạc, cô ấy không ngờ bạn thân của mình lại may mắn đến thế, cô đã mở được một khối phỉ thúy mà còn là loại phỉ thúy tím cực phẩm!
Vương Chính Vinh nghe vậy liền bước đến, tỉ mỉ quan sát khối phỉ thúy tím hình tròn này rồi mỉm cười gật đầu khen ngợi, "Đúng là loại Lão Khanh thủy tinh vô cùng trong suốt, màu sắc thuần khiết, độ bão hòa cực kỳ tốt, đúng là một màu tím hoàng gia hiếm có, một khối phỉ thúy tím khó gặp như vậy mà lại được Tĩnh Vân cắt ra được, chú chơi đá cả nửa đời người, sao lại không gặp may mắn như vậy chứ!"
Đường Tĩnh Vân mỉm cười nói, "Có lẽ bởi vì cháu luôn làm việc tốt, chẳng hạn như dìu cụ già qua đường, nên vận may bộc phát! Chú Vương, chú tính sao thì tính, nể mặt Kiều Kiều, chú ra một cái giá hợp lý thì cháu sẽ bán khối phỉ thúy tím này cho chú!"
Vinh Kiều liếc nhìn Đường Tĩnh Vân, quen biết cô lâu như vậy, sao cô ấy lại không biết người bạn thân của mình vẫn là một thanh niên tốt có đức tính như vậy chứ? Rõ ràng Đường Tĩnh Vân là một tay giỏi đánh đấm, nhưng cô ấy cảm nhận được trong lòng cô rất ấm áp, cô ấy biết Đường Tĩnh Vân vì mình nên mới chủ động bán khối phỉ thúy tím này cho nhà mình, nếu không ở đây sẽ không thiếu những người muốn mua được khối phỉ thúy tím này!
Vương Chính Vinh sụp mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi nói, "Chú trả 16 triệu, khối phỉ thúy tím này có chất lượng rất tốt, làm vài bộ vòng..."
Đường Tĩnh Vân xua tay cắt ngang lời nói của Vương Chính Vinh, Vương Chính Vinh cũng không vì thế mà tỏ ra khó chịu, ngược lại trước cử chỉ dứt khoát và mạnh mẽ của cô đã khiến ông ta có ảo giác rằng cô gái trẻ trước mặt đang đứng ở địa vị cao, ông ta vô thức dừng lại.
Đường Tĩnh Vân khẽ cười, nói, "Mười triệu đi, chú Vương là trưởng bối của Kiều Kiều, nếu chú coi trọng cháu thì hãy trả cái giá này." Cô thấy Vinh Kiều đứng bên cạnh ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cô đã cười nói, "Chẳng qua mình chỉ bỏ ra 5000 để mua khối đá này, bây giờ trong chớp mắt đã có được số tiền cao gấp vô số lần, mình cũng tự biết đủ, hơn nữa nếu hôm này cậu không kéo mình đến đây, mình cũng chưa chắc có thể đổ thạch và cũng chưa chắc có thể kiếm được số tiền lớn như vậy."
Vương Chính Vinh lại nhìn cô gái trước mặt, thấy ánh mắt và nụ cười thản nhiên của cô, ông ta chậm rãi gật đầu, "Được, vậy chú phải tiếp nhận tấm lòng của Tĩnh Vân!"
C109 -