Chương 43.1: Sự hòa hợp kỳ lạ
Đường Tĩnh Vân nở nụ cười nhạt đi theo bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi, bước đi không nhanh không chậm. Người đàn ông trẻ tuổi đẩy gọng kính, cẩn thận nói: "Nhị tiểu thư, ông chủ đợi cô trong chiếc xe phía trước."
Không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy Đường Tĩnh Vân, anh ta sẽ nghĩ đến dáng vẻ tàn nhẫn một chân đạp gãy hòn non bộ của cô ngày hôm đó. Cho dù lúc này dáng vẻ của cô có vô hại bao nhiêu, anh ta cũng không dám có chút ý nghĩ bất kính nào. Bà cô này là người có gan khiêu chiến với ông chủ, anh ta tự thấy mình vẫn chưa có gan đi khiêu chiến cô.
Đường Tĩnh Vân liếc nhìn anh ta, cô đã từng quen biết người đàn ông này ở kiếp trước, là người tin cậy bên cạnh Đường Chí Khiêm, là trợ lý sinh hoạt kiêm thư ký. Hiện tại tính ra cũng đã ở bên cạnh ông ta hơn ba năm rồi, rất được tín nhiệm.
Đừng xem Triệu Tuân này tuấn tú lịch sự, mang kính mắt gọng vàng, xem ra có mấy phần nhã nhặn. Nhưng đời trước Đường Tĩnh Vân từng tiếp xúc với anh ta, lúc Đường Chí Khiêm tranh quyền đã từng giao đấu với Triệu Tuân. Anh ta là một người thủ đoạn âm hiểm, giỏi nhất là lừa gạt sau lưng người khác. Đường Tĩnh Vân vừa bắt đầu đã chịu nhiều thua thiệt, chẳng qua anh ta vẫn trung thành với Đường Chí Khiêm.
"Lão già khốn nạn kia vẫn luôn rất tin tưởng anh? Đi đến đâu cũng dẫn anh theo." Đường Tĩnh Vân nhếch môi, mắt phượng híp lại.
Triệu Tuân nghe thấy lời này của Đường Tĩnh Vân, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, cúi đầu bỏ qua bốn từ "lão già khốn nạn" trong lời nói của Đường Tĩnh Vân, cẩn thận trả lời: "Nhị tiểu thư nói đùa rồi."
"Đừng gọi tôi là nhị tiểu thư, Đường Tĩnh Vân tôi không gánh nổi xưng hô này!" Đường Tĩnh Vân cau mày: "Nếu đã là thân tín của lão già khốn nạn kia, vậy anh nói cho tôi biết, ông ta nuôi bao nhiêu tình nhân bên ngoài? Có bao nhiêu chỗ Kim Ốc Tàng Kiều?"
Triệu Tuân yên lặng cúi thấp đầu, lực chiến đấu của vị chủ nhân này quá mạnh, anh ta vẫn nên duy trì sự im lặng thì hơn.
"Sao lại không nói chuyện rồi?"
"Vân tiểu thư, cô giơ cao đánh khẽ, tôi thật không dễ dàng gì mới leo lên vị trí này, thật sự không muốn sa sút đến mức bị người ta đuổi ra ngoài."
"Anh cũng là tự biết lấy mình, đáng tiếc lão già khốn nạn kia không giỏi việc này, nếu không có lẽ anh còn có thể leo lên cao hơn."
Bước chân Triệu Tuân lảo đảo, ngước mắt nhìn Đường Tĩnh Vân, tưởng chừng như sắp khóc: "Vân tiểu thư, cô xem Triệu Tuân tôi tốt xấu gì cũng là một người tuấn tú lịch sự, xin cô nói năng lưu tình." Lúc này anh ta đã yên lặng liệt Đường Tĩnh Vân vào hàng ngũ không có việc cần thiết thì không cần phải lui tới, nói chuyện với cô thật sự làm anh ta nơm nớp lo sợ.
Triệu Tuân mặt đầy đau khổ, cúi đầu nhìn cơ thể của mình, bản thân không có mùi vị đàn ông sao? Sao lại chướng mắt... hừ! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Mình thật sự bị Vân tiểu thư hung tàn này nhìn trúng mới phải khóc đấy!
Đường Chí Khiêm ngồi ghế sau, nhìn thấy Đường Tĩnh Vân lên xe, liền hỏi: "Con nói gì với Triệu Tuân đó? Cười vui vẻ như vậy."
Đường Tĩnh Vân nhìn vị trí ghế lái phụ, cười nhạt nói: "Tôi chỉ nghe ngóng xem ông còn bao nhiêu tình nhân, sau này tôi mua nhà tốt hơn nên tránh đi, khỏi phải vô tình nhìn thấy chuyện đáng xấu hổ."
Gân xanh trên trán Đường Chí Khiêm nổi lên, ông ta cảm thấy bản thân không cách nào nói chuyện với đứa nhỏ này. Bời vì cho dù ông ta nói gì cũng có thể bị cô chặn họng đến nói không ra lời! Ông ta lập tức thấp giọng trách mắng: "Ăn nói hoang đường cái gì vậy!"
C127 -