Chương 46.2: Hỗn chiến
Đường Tĩnh Vân khẽ cau mày nhìn nơi hỗn chiến, những người khác không nhận ra nhưng cô lại biết quán bar này có lẽ do một băng nhóm nào đó ở Kinh Đô mở, thần thái của một số nhân viên phục vụ và những vị khách đến đây tiêu khiển đều không đơn giản, đánh nhau ở một nơi của băng nhóm như thế này có thể được xem là sự khiêu khích, có lẽ sự việc sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cô lướt mắt nhìn một vòng, cô nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh, chỉ thấy Thượng Minh Châu cầm chai rượu trong tay đập thẳng vào đầu một người đàn ông to lớn, động tác này rất thành thạo, chắc chắn không phải là lần đầu tiên làm chuyện này!
"Mình từng nghe nói Thượng Minh Châu đó là dân anh chị, hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt!" Vinh Kiều tặc lưỡi thở dài.
Đúng lúc này, Đường Tĩnh Vân thấy có một người đàn ông tiến đến phía sau Thượng Minh Châu, trên tay người đó cầm một chai thủy tinh được đập vỡ, có lẽ muốn đánh lén Thượng Minh Châu, cô nheo mắt lại, với chai thủy tinh sắc nhọn như vậy nếu đâm vào chỗ nào trên người đều sẽ để lại vết sẹo xấu xí, cơ thể con gái quý giá như vậy sao có thể để người khác hủy hoại được chứ?
Thượng Minh Châu cảm thấy sau lưng có người, cô ta bất ngờ xoay người lại, nhìn thấy một người đàn ông cầm chai thủy tinh với vẻ mặt hung ác, trong lòng hét lên một tiếng, vô thức giơ tay chặn lại, định nghiến răng chịu đựng sự đau đớn.
Nhưng cô ta chưa cảm nhận được cơn đau, chai bia sắc nhọn đã bị một bàn tay ngọc ngà giữ lại ngay trước mặt cô ta, không thể tiến thêm!
Cô ta ngạc nhiên nhìn lại thì thấy Đường Tĩnh Vân đang nở nụ cười lạnh lùng giữ chặt cổ tay của người đàn ông, đôi mắt phượng nheo lại hơi nhướng lên, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác bình tĩnh sắc lạnh, chỉ thấy người đàn ông muốn thoát ra nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Đường Tĩnh Vân, cuối cùng giận dữ chửi rủa, "Con khốn! Coi chừng tao... Á!"
Một tiếng kêu la thảm thiết phát ra từ miệng hắn ta, Đường Tĩnh Vân chỉ cười nhạt, dùng sức vặn cổ tay của hắn ta, có thể nghe thấy một tiếng "rắc" giòn giã, sau đó một đầu gối sắt đội vào bụng hắn ta, rồi dùng chân đá mạnh người đàn ông vốn đã nằm sóng soài về phía đám người đang hỗn chiến!
Thượng Minh Châu há hốc mồm trước hàng loạt những động tác trôi chảy của Đường Tĩnh Vân, Đường Tĩnh Vân nhàn nhạt cười với cô ta, sau đó cô nhanh nhẹn lao vào cuộc hỗn chiến.
Thượng Minh Châu muốn kéo Đường Tĩnh Vân lại, nhưng tốc độ của cô quá nhanh không giữ lại kịp, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Đường Tĩnh Vân lao đi, cô ta sốt ruột đứng dậm chân, khi thấy Vinh Kiều bình tĩnh đứng ở một bên xem náo nhiệt, cô ta tức giận nói, "Sao cô cũng không ngăn Đường Tĩnh Vân lại!"
Vinh Kiều liếc nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái rồi cười nói, "Không sao đâu, cứ xem đi, Đường Tiểu Vân chưa bao giờ làm điều gì mà mình không chắc chắn!"
Thượng Minh Châu lo lắng quay lại tìm hình bóng Đường Tĩnh Vân trong đám đông.
Chỉ thấy cô né được nắm đấm của một người đàn ông vạm vỡ, vung tay giữ chặt cổ tay hắn ta, cô mỉm cười nhẹ nhàng, dùng nắm đấm sắt của mình đánh vào eo bụng của người đàn ông vạm vỡ mà không chút do dự, sau đó chân cô lại đá vào một người đàn ông bên cạnh đang muốn đánh lén, cô tiếp tục ném người đàn ông phía trước ra, thúc chỏ để chặn đòn đánh lén của một người khác, tiếp đó tung một đòn Thái Cực quyền kinh điển, mượn lực tóm lấy gáy hai người rồi đập mạnh vào nhau!
Cô vừa tham gia vào trận đánh thì đã giảm bớt được áp lực cho những nam sinh cùng lớp, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Đường Tĩnh Vân một mình hạ gục mấy chục tên vạm vỡ, các nam sinh trong lớp đều nhìn chằm chằm Đường Tĩnh Vân!
C137 -