Chương 46.3: Hỗn chiến
Đường Tĩnh Vân có vóc dáng khá cao, khoảng một mét bảy, thuộc hàng cao trong số các nữ sinh, nhưng dáng người cô lại rất mảnh khảnh, trông bóng lưng cũng rất gầy, có lẽ khi nhỏ không được ăn uống tốt, sắc mặt của cô rất trắng, môi cũng rất nhợt nhạt, trông cô giống như một cô gái dịu dàng nho nhã, nhưng không ai nghĩ rằng cô lại là một người giỏi đánh nhau!
Thượng Minh Châu lại vô cùng sốc, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Tĩnh Vân lại có thân thủ tốt như vậy! Cô ta quay sang nhìn Vinh Kiều, "Cô đã biết chuyện này sao?"
"Ừm," Vinh Kiều gật đầu, nở nụ cười nói, "Lúc trước tôi bị một nhóm lưu manh trêu ghẹo, đám người đó còn mang theo dao, một mình Đường Tiểu Vân đã xử lý hết tất cả bọn chúng, cô chưa thấy cảnh thê thảm của bọn người đó đâu, bây giờ cậu ấy còn nương tay đấy!"
Ở một nơi mọi người không chú ý, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đen nheo mắt nhìn nhóm người đang đánh nhau, sau khi thấy Đường Tĩnh Vân xử lý đám người một cách ung dung thì một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh khom lưng nói, "Quý gia, đó là người có võ."
Người đàn ông được gọi là Quý gia trông đã ngoài 40 tuổi, có đôi mắt chim ưng sắc bén, trên quai hàm có một vết sẹo, nhìn rất hung tợn, lúc này ông ta nheo mắt lại, như đang suy nghĩ gì đó, người đàn ông vạm vỡ suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, "Xem ra đây là một nhóm sinh viên và một nhóm người bên ngoài, trông không giống như cố ý đến gây chuyện, Quý gia thấy việc này nên xử lý thế nào?"
Quý gia đứng dậy, phủi phủi vào vạt áo rồi đi đến chỗ đám người đang gây chuyện, người đàn ông vạm vỡ không nói gì mà im lặng đi theo sau lưng ông ta, giống như một bức tượng điêu khắc.
Đường Tĩnh Vân không để ý tới vẻ kinh ngạc của những người có mặt, cô chỉ thờ ơ nhìn những người ngã xuống dưới chân mình, chỉ là một đám côn đồ yếu đuối, chỉ cần có một chút võ là có thể xử lý được!
Cô đá một cước vào người đàn ông đeo dây chuyền vàng trên cổ, cười lạnh nói, "Có biết đây nơi của ai không? Dám ở đây gây hấn đánh nhau, anh to gan lớn mật muốn sinh sự hay là không sợ chết, muốn kéo theo đám sinh viên chúng tôi cùng gặp rắc rối sao?"
"Anh muốn tôi chết nhưng tôi vẫn còn muốn sống, nếu không phải vì cái thứ tình bạn chết tiệt thì tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện này!" Đường Tĩnh Vân lại đá người đàn ông một cước, giọng điệu của cô rất lạnh lùng, đôi mắt phượng nheo lại đầy vẻ u ám, cô không biết tại sao hôm nay tâm trạng mình không tốt, những đòn đánh ra cô đã dùng tám phần sức lực, người đàn ông dưới chân kêu rên, "Tôi sai rồi... Tôi sai rồi... xin cô tha cho tôi..."
Đường Tĩnh Vân đá hắn ta một cước, đôi mắt phượng sắc bén lướt nhìn qua những người xung quanh, ánh mắt khiến nhiều người phải tránh né một cách vô thức, không dám nhìn thẳng vào cô. Khi cô nhìn thấy trong đám đông có một người đàn ông trung niên mặc trang phục màu đen, trên mặt có vết sẹo, cô khẽ nhíu đôi chân mày, trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông này không dễ chọc vào, trên người ông ta có mùi như đã từng thấy máu.
Người đàn ông mỉm cười với cô, vết sẹo trên quai hàm khiến nụ cười của ông ta có phần dữ tợn, nhưng Đường Tĩnh Vân vẫn thản nhiên mỉm cười gật đầu chào hỏi, quản lý quán bar hớt hãi xuất hiện, vẻ mặt trông rất khó coi, anh ta nhìn đám người nằm sóng soài dưới đất, còn có một đám thanh niên với những vết bầm tím trên mặt, "Chuyện gì vậy? Có người gây chuyện sao?"
Đường Tĩnh Vân khẽ mỉm cười, cử chỉ vừa lịch sự lại tao nhã, "Chuyện hôm nay do lỗi của bạn tôi đã động tay trước, tôi sẽ bồi thường lại cho các chi phí ở đây, xin anh hãy nương tay, họ đều là sinh viên cả, tuổi trẻ bốc đồng, nên không biết chừng mực."
Cô vừa dứt lời, một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ người đàn ông mặc bộ đồ đen, "Cô nhóc, cô tên Đường Tĩnh Vân phải không?"
C138 -