Chương 315: Không Còn Lưu Luyến
Nhìn dãy số gọi đến, hắn cười khổ một tiếng, nói ra: "Tổng biên tập, ngài thử nghe đi."
Lý Giang đi tới, nhận lấy điện thoại.
"Xin chào, tôi là Lý Giang của nhà xuất bản Hoàng Hà."
"Tổng biên Lý, xin chào xin chào, tôi là Thôi Cường, quản lý của tiệm sách Hoa Ích, sách mới khi nào mới tiếp tục vận chuyển qua bên tôi? Hôm nay có rất nhiều khách hàng đến bên tôi hỏi thăm đấy."
"Haha, Thôi lão bản đừng có gấp, nhà xuất bản chúng tôi đang hoạt động hết công xuất, nhất định sẽ mau chuyển hàng đến cho ông." Lý Giang cười nói.
"Nhớ đây, phải nhanh nhanh một chút a."
Thôi Cường trong điện thoại nhắc đi nhắc lại.
Điện thoại mở loa ngoài, nên Đào Vĩnh ở bên cạnh nghe hết được toàn bộ, sắc mặt hắn trở nên không tốt, thừa dịp điện thoại còn chưa cúp, hắn hỏi: "Thôi lão bản, sách mới mà ngươi nhắc đến là Đả Canh Nhân hay là Sổ Tay Thanh Xuân?"
"Ngươi là ai? Ta không muốn Sổ Tay Thanh Xuân, bên này chúng tôi còn không ít hàng tồn, nhập thêm làm gì, chúng tôi cần Đả Canh Nhân, là Đả Canh Nhân đấy, đừng có đưa tới sai."
"Biết rồi Thôi lão bản, ngươi yên tâm, không sai đâu."
Lý Giang cúp điện thoại.
Ông nhìn thoáng qua Đào Vĩnh, cảm thấy tinh thần của mình bây giờ vô cùng sảng khoái, giống như ông có cảm giác mình trẻ hơn mười tuổi vậy, đã rất lâu rồi, ông mới ngẩng cao đầu được như vậy.
Chỉ một ngày, đã bán được hai vạn cuốn sách, toàn bộ đều cháy hàng, hơn nữa còn có nhiều tiệm sách gọi tới thúc giục đặt hàng, không thể nghi ngờ gì nữa, Đả Canh Nhân đã bạo hỏa a.
Ông thật sự thành công rồi sao?
Nhớ lại cô cháu gái của mình, nàng đúng thật là phúc tinh a.
Trong lòng Lý Giang cảm thán.
Đào Vĩnh tỏ ra không tin, hắn rời khỏi phòng, chạy tới bộ phận tiêu thụ, nhìn thấy từng nhân viên ở đây đều tấp nập nghe máy, mới biết được, đây là sự thật.
Lý Giang sắp trở mình rồi sao.
Vốn hắn còn cho rằng, thừa dịp cơ hội này, có thể chèn ép Lý Giang, sau đó làm cho cổng đông hiểu được, mình so với Lý Giang ai mới là người giỏi hơn, ai mới là người phụ hợp vị trí Tổng biên tập, thật không nghĩ đến...
Hắn buồn bực không thôi.
Vì sao hết lần này tới lần khác không xảy ra, mà lại xảy ra vào thời điểm này.
Mình đã đặt một chân lên vị trí tổng biên rồi mà
Đào Vĩnh buồn bực không thôi.
Tiểu thuyết trên mạng, thật sự có nhiều ngươi thích đọc sao?
Trở lại văn phòng, Đào Vĩnh tìm mấy biên tập của mình, nói ra: "Cậu lên mạng tìm xem, gần đây có tiểu thuyết nào thích hợp xuất bản thành sách không."
Biên tập thực tập có chút kinh ngạc.
Đại lão biến hóa lớn như vậy sao, vừa sáng, hắn còn chê tiểu thuyết internet không có tương lai, kéo thấp nhà xuất bản, nhưng sao hiện tại...
Quả nhiên.
Tiền mới là chân lý cuối cùng.
Những lời này, biên tập thực tập cũng chỉ nghĩ không dám nói, chỉ gật đầu nghe theo an bài Đào Vĩnh, lên mạng tìm tiểu thuyết thích hợp để xuất bản.
"Lần trước mình đạo Tu Chân Trở Về cũng không tồi, có nên đề cử cho Đào tổng biên không nhỉ."
...
Trong văn phòng môi giới bất động sản.
Từ Phượng Niên từ văn phòng lão bản đi ra.
Hắn tìm một thùng giấy, đem đồ dùng trên bàn làm việc của mình để vào.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của lão bản, Từ Phượng Niên có chút buồn cười.
"Tiểu Từ à, năng lực nghiệp vụ của cậu không tệ, mà sao lại muốn từ chức vậy."
"Hiện tại các ngành nghề khác cũng không tốt, cậu lại không có bằng cấp nghề nghiệp, không bằng người trẻ tuổi, bây giờ cậu không ăn chén cơm này, còn có thể ăn gì."
"Cậu có thể đi, nhưng hồ sơ khách hàng thì phải để lại, cái này chắc cậu hiểu rõ."
"Phần trăm tiền thưởng thì có lẽ sẽ phát cho cậu, nhưng phải đợi đến ngày 15 mới có, còn tiền thướng tháng trước thì toàn bộ không có, cậu cũng biết, tháng trước cậu nghỉ nhiều mà."
"Nếu lăn lộn bên ngoài không nổi, cậu vẫn có thể về đây."
Mỗi chữ mỗi câu của cựu lão bản, làm cho Từ Phượng Niên biết thế nào là người đi trà lạnh.
Bình thường khi nói chuyện đơn thuần, lão bản đều tươi cười cổ vũ hắn, nói hắn có thể làm được mọi thứ, nhưng đến lúc rời đi, lại nói Từ Phượng Niên không bằng không cấp, ra ngoài xã hội làm gì được.
Thậm chí keo kiệt đến nỗi, tiền thưởng tháng trước đều xóa hết.
Nghỉ nhiều.
Cái này rõ ràng là lấy cớ.
Đi làm ngành này, tùy thời đều phải ra ngoài tiếp khách hàng, hơn nữa còn dẫn khách đi xem phòng, chạy từ nhà này qua nhà khác, đôi khi trưa cũng không được nghỉ, nên mỗi ngày có thể chấm công một lần vào buổi sáng tám giờ.
Bình thường trong công ty, chấm công chỉ dùng để trang trí, không nghĩ tới lúc rời đi, lão bản lại lấy vấn đề này ra trừ tiền thưởng.
Đương nhiên.
Điều này làm Từ Phượng Niên thêm quyết tâm rời đi.
Làm việc này tương lai sẽ không có tiền đồ.
Hắn nhất định phải ra ngoài lăn lộn.
Từ PHượng Niên thu nhập xong đồ dùng của mình, nhìn đồng nghiệp xung quanh, có người đang cúi đầu làm việc, có người nhàm chát lướt chuột, có người thì gọi điện cho khách hàng.
Bọn họ đều như làm quên mất hắn đi.
Từ Phượng Niên khẽ cười khổ một tiếng.
Lúc trước có đồng nghiệp rời đi, cũng bị đãi ngộ như vậy, trong lòng Từ Phượng Niên cũng đã chuẩn bị, hắn cũng không cho rằng, mình có điểm đặc biệt hơn những người rời đi khác.
Mặc dù lúc trước đi làm, hắn luôn duy trì mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, ví dụ như sau khi chạy nghiệp vụ xong, quay lại công ty hắn thường mua nước cho mọi người, nhưng nhìn lại bây giờ, mình rời công ty không có một người hỏi thăm.
Quả nhiên là vòng tròn của người trưởng thành, trong đó không có tình bạn, tình đồng nghiệp, mà chỉ có lợi ích mà thôi. Bản thân hắn rời đi, về sau không xuất hiện nữa rồi, còn những đồng nghiệp ở đây thì không dám chào hỏi hắn vì sợ đắc tội lão bản, vì vậy còn chảo hỏi nữa làm gì.
Từ Phượng Niên không nghĩ nhiều nữa, hắn ôm thùng giấy nhỏ ra ngoài.
Thời điểm này.
Cũng có một người đứng dậy đi theo.
"Là tiễn mình sao?"
Từ Phượng Niên có chút xúc động.
Lão ca này nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng mập mạp, mặc âu phục vào có chút buồn cười, hắn đi tới, nói ra: "Tiểu Từ, ta mới coi tiền điện tháng này xong, tổng cộng là 69 tệ, ba người chúng ta một phòng, nên mỗi người 23 tệ, ngươi xem..."
Từ Phượng Niên nhìn hắn một cái, không nói gì, tiền điện tháng trước là một mình hắn trả đấy.
"Không cần thối."
Từ Phượng Niên một tay ôm thùng, một tay móc ra 50 tệ từ trong túi áo ra, đưa tới rồi xoay người rời đi.
Giờ phút này, hắn không còn lưu luyến gì nữa.